Edit: Ăn đậu đỏ mà vẫn ế
-------
“Cho nên một người không chuyên nghiệp như anh cũng cảm thấy tôi nói sai à?
Mc vội vàng giải thích: “Ý tôi không phải vậy.”
Chuyện gì thế này?
Tại sao tính khí của Hoắc Thâm lại đột nhiên tệ hơn rồi? Không phải trước đây anh ta luôn nhắm một mắt mở một mắt trước những lời chê trách kiểu này của người khác sao?
Tâm trạng của Hoắc Thâm bây giờ không tốt chút nào, anh dựa lưng vào ghế, khoanh tay chậm rãi nói: “Rất đơn giản, lấy đoạn âm thanh vừa thu âm ra, từ từ so sánh với bản gốc, không phải sẽ biết đáp án sao?"
Mc khó xử nói: “Thầy Hoắc, thời lượng của chương trình có hạn, hơn nữa khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp chắc chắn đang rất nóng lòng muốn xem màn trình diễn của nhóm thí sinh tiếp theo rồi.”
Anh ấy đang khéo léo nhắc nhở Hoắc Thâm, chú ý ảnh hưởng, bây giờ đang phát sóng trực tiếp, hơn nữa nếu đắc tội với Tống Trình, sự nghiệp sau này của Hoắc Thâm nhất định sẽ bị ảnh hưởng.
Nhưng Hoắc Thâm lúc này lại giống như nổi tính ương bướng vậy, "Không được, chúng tôi yêu cầu sự thiết thực, nhất định phải tìm ra ai đúng ai sai."
Bây giờ anh ta không phải đang yêu cầu sự thiết thực, mà là giống dường như đang gây sự.
Mc đầu toát mồ hôi lạnh: “Thầy Hoắc…”
“Tôi cũng cảm thấy nên làm rõ ràng.”
Mọi người đều quay sang người vừa lên tiếng.
Bạch Trà bị ánh mắt oán giận của Lạc Tô Tô nhìn chằm chằm hồi lâu, nhịn không được mà lên tiếng. Đối diện với ánh mắt của mọi người, cô cười thân thiện, như thật như đùa nói: “Nếu không làm rõ ràng, lỡ như chọc giận hồng nhan của Tống tổng, Tống tổng mà muốn phong sát thầy hoắc thì làm sao?”
Trong phòng làm việc tổng tài của Tống thị, không khí dường như trở nên yên tĩnh.
Người trợ lý đang cầm điện thoại, đã bấm được một nửa số điện thoại, ngơ ngác nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế văn phòng.
Tống Trình hơi nheo mắt lại, lặng lẽ nhìn người trên màn hình máy tính.
Phải nói rằng Bạch Trà rất ăn ảnh, khi quay cận cảnh dưới ánh sáng, càng đẹp đến nghẹt thở, giống như vốn dĩ chính là người nên được vạn người để mắt.
Mc gượng cười: "Haha, cô Bạch thật biết đùa."
Bạch Trà cũng cười nói: "Ha ha, tôi cũng cảm thấy mình rất giỏi nói đùa."
Không, đây không phải là nói đùa.
Trợ lý nhỏ nhìn số trên màn hình điện thoại, đây là số điện thoại của công ty quản lý của Hoắc Thâm mà anh ta vừa lấy được từ chỗ khác, anh ta thận trọng hỏi: “Tống tổng... có cần liên lạc với công ty của Hoắc Thâm nữa không?”
Tống Trình nhìn Bạch Trà trên màn hình, khóe miệng hơi động, đang định nói gì đó thì một trợ lý khác cầm điện thoại gõ cửa bước vào: “Tống tổng, Mai tiểu thư gọi điện tới, nói nhất định phải để ngài nhận.”
Mai Du Tâm?
Nghĩ đến người phụ nữ đổ sơn lên người trợ lý Trương, Tống Trình không mấy vui vẻ cầm lấy điện thoại, lạnh lùng hỏi: "Có chuyện gì?"
"Tống Trình! Nếu anh dám phong sát Hoắc Thâm thì tôi với anh không xong đâu!”
Tống Trình cười mỉa: "Sao vậy, đại minh tình này và Mai tiểu thư là tình cũ à? Hoàng Phủ Lãng có biết không?"
Trong giới ai mà không biết Mai Du Tâm rất thích mấy tiểu thịt tươi?
“Hoắc Thâm là do tôi nâng đỡ, tôi nói rồi đấy, nếu anh dám động vào anh ấy, cậy thì tôi đây cũng không ngại mà động vào tình yêu mới của anh đâu.”
Toàn thân Tống Trình toàn là khí lạnh.
Mai du tâm bên kia vừa mới buông lời tàn nhẫn thì đột nhiên lại có vẻ rụt rè, chỉ nghe thấy giọng nói yếu ớt của cô truyền đến, "Không có gì, thật sự không có gì, tôi còn chưa kịp dùng quy tắc ngầm mà... "
Cô dường như đang giải thích điều gì với ai đó, giây tiếp theo liền cúp điện thoại.
Tống Trình sa sầm mặt, trả lại điện thoại cho trợ lý, tiếp sau đó, điện thoại của anh ta lại vang lên, nhìn thấy số của Tống Dao, anh ta hít một hơi thật sâu rồi trả bắt máy.
"Anh ơi! Bạn trên mạng của em nói rằng cậu ấy đến Nhật Bản, nghe nói ở đó có rất nhiều phương thuốc chữa bệnh cho nam giới, em đã bảo cậu ấy gửi hết cho em rồi, em sẽ gửi email cho anh, anh nhớ xem nhé!"
Sắc mặt Tống trình đen như đít nồi: "Tống Dao, em đang nói nhảm gì thế?"
"Anh, anh đừng giả vờ nữa, đều đã truyền khắp nhóm gia tộc chúng ta rồi! Em là em gái của anh, đương nhiên sẽ mong anh được khỏe mạnh!"
Nhóm gia tộc?
Tống Trình nhanh chóng cúp điện thoại, bấm vào nhóm trò chuyện có tên “Người một nhà tương thân tương ái” được đặt ở chế độ không làm phiền. Lúc này anh ta mới phát hiện ra số lượng tin nhắn đã lên tới 99+, anh ta phải tốn kha khá thời gian mới có thể lướt về tin nhắn đầu tiên.
Đó là một liên kết, tiêu đề là "Tổng tài hào môn dù có tiền, cũng không mua được thời gian."
Phía dưới, có một tài khoản là móc chìa khóa dâu tây lại nói một câu: [Gửi nhầm rồi.]
Gửi nhầm rồi thì không biết đường thu hồi à!?
Lại nhìn WeChat, cô bảy dì tám gì đó đã gửi cho anh ta rất nhiều tin nhắn riêng, hoặc là an ủi anh ta, hoặc là nói cho anh ta biết một số bài thuốc dân gian, còn nói đạo lý nhân sinh cho anh ta nữa, ngay cả người bố đang du lịch ở Ai Cập, cũng gửi tới anh ta lời thăm hỏi thân thiết.
[Tống Trình à, con nói thật cho bố biết đi, con có thể đứng lên được không?]
Anh ta đương nhiên có thể đứng lên được!
Không chỉ có thể, anh ta còn có thể diễn tiếp hiệp phụ!
Nhìn thấy câu chữ lạnh băng của trưởng bối, Tống Trình ôm ngực, hít thở khó khăn.
Trợ lý nhỏ lần này thông minh hơn rồi, vội lấy một lọ thuốc từ trong ngăn kéo ra: “Tống tổng, thuốc hạ huyết áp!”
Tống trình cấp chấp xua tay: “Không...”
Anh ta còn trẻ, không cần thuốc hạ huyết áp gì đó.
“Tống tổng!” trợ lý nhỏ nói, “Anh đã lớn tuổi như vậy rồi, không thể quá gắng gượng!”
Tống Trình: “.......”
____ ____ ____