Cuối cùng vẫn là không nhớ lắm, chỉ có ngờ gương mặt của mỹ nam đang đỡ cô dậy có vẻ quen quen trong đầu.
Nữ sinh đại học kia thì cô chưa từng gặp, đương nhiên rồi. Nhưng chàng trai ấy, gương mặt quen thuộc vô cùng, chỉ tội nghĩ mãi, nghĩ mãi, vẫn không nhớ ra được rốt cuộc anh ta là ai đã xuất hiện trong quá khứ cô.
Thôi, kệ đi, đứng dậy đi đã, rồi có gì sẽ hỏi sau. Dù gì cứ nằm ngã sõng soài ra đường thế này cũng ảnh hưởng giao thông. Chiếc xe đè lên chân không quá nặng, vẫn gượng lái về nhà được.
Còn phải cảm ơn người ta nữa chứ.
Hạ Linh nhìn vòng quanh một chút, rồi mỉm cười nhìn anh ta và cô thiếu nữ đang đứng trước mặt mình nói:
"Cảm ơn hai người. Chắc ông ta vội, cũng đừng trách sớm quá."
Cô bé sinh viên bất bình, nổi nóng:
"Nhưng nếu tông mạnh hơn chút nữa, lỡ chị còn bị xe cán thì sao? Hậu quả ai mà biết được chứ?"
"Được rồi, chị ổn, xe vậy những không quá nặng đâu." Cô vẫn cười. "Thực sự cảm ơn hai người rất nhiều, có muốn ăn gì quanh hồ không, tôi trả tiền?"
"A, không, là việc cần làm thôi mà ạ..." Thiếu nữ ngại ngùng, mặt hơi cúi cúi xuống.
GIữa bầu không khí tình thân mến thương đó, tự dưng anh chàng đẹp trai kia chen vào, thủng thẳng nhả ra từng từ:
"Chỉ cần cậu nhớ ra tôi là ai mới được ấy, bạn Hạ Linh yêu quý ạ."
Biết ngay là có quen biết từ trước mà.
Nhưng mà, vẫn không nhớ nổi lúc nào, là ai.
Nên cô cứ im lặng tiếp, mắt đối mắt với anh ta, chớp chớp mãi không thôi, lấp la lấp lánh, nhìn muốn bủn rủn chân tay. Và trên đầu thì quạ bay rợp cả một góc trời.
...
Thấy cô mời mọc nhiều quá, cuối cùng nữ sinh viên đáng yêu kia cũng cầm lấy vài tờ tiền cô đưa cho, chạy đi mua mấy que kem ở một quán gần đó, bỏ lại cô và đồng chí "người hơi quen" kia ngơ ngác lại một chỗ.
Thiếu đi gò má hồng và tiếng nói lảnh lót của thiếu nữ, không gian lặng thinh bây giờ chỉ toàn là tiếng quạ=)))
"Là không nhớ thật đấy à?"
"Nhớ đã nhận." Linh trả lời đơn giản.
"Là Đăng đây mà trời ơi."
"Đăng nào?"
"Bạn của thằng Quân đó cô nương. Trịnh Minh Quân đó ạ!"
"..."
"..."
"..."
"..."
"Còn nhớ được cái mặt đần đần ngày trước của cậu, giờ khác quá nên chẳng nhận ra."
...
Hải Đăng nghe xong mà não ruột, không muốn tiếp chuyện với người phụ nữ có tý đần đυ.t này nữa.
Ngày trước cũng chỉ nghe được qua từ miệng "người yêu" rằng cô gái này đúng là n nhân cách, một mặt thì thông minh sắc sảo, mặt còn lại đúng kiểu ngố ngố ngốc ngốc, cũng chẳng biết nên định hình ra sao.
Nhưng tốt nhất là, nếu không muốn ức chế vì những câu nói phũ phàng của người này, chắc chỉ nên dừng lại ở mức xã giao.
Thật không dám tưởng tượng Minh Quân sao có thể chịu đựng được kiểu người như thế này, còn yêu mãnh liệt nữa cơ chứ.
Hắn nhìn sang phía Linh, bằng con mắt hơi nản chí.
Cô vẫn đang khó khăn dắt xe vào vỉa hè, chân trái rỉ máu, đi hơi khập khiễng một chút, khó nhọc sang đường.
Nắng chiều còn chiếu xuống bên vai, lay lắt đậu trên vạt áo, rồi chiếu một lượng nửa sáng, nửa tối trên gương mặt của Hạ Linh, tạo nên khung cảnh vừa đẹp, mà vừa buồn, toát lên sự cô đơn quạnh hữu của người phụ nữ trong lúc xế bóng.
Hải Đăng thở dài, đúng là mỹ nhân, làm gì cũng tạo nên một cảnh tượng hút mắt người.
Coi như là, thằng oắt bạn thân kia còn có đôi mắt sáng, lấy nhan sắc cực phẩm kia là thứ thay thế cho cái tính cách kỳ dị chẳng giống ai của người phụ nữ này.
Nghĩ đến đây, hắn cũng sang qua đường.
Ghê thật, có đứng ở bồn hoa nghĩ ngợi chút xíu thôi, cũng đã trôi mất chục phút. Phía bên kia, Hạ Linh và Thanh Tâm đang đứng tán gẫu, tay cầm kem.
...
"Được rồi, cũng hơi muộn. Tôi còn chút việc, hai người đi chơi vui vẻ nhé! Thật sự rất cảm ơn vì hôm nay!"
"Em chào chị ạ! Lúc nào mình gặp lại nhé!"
Đáp lại là cái vẫy tay, và nụ cười thật tươi, lộ ra hàm răng trắng bóc.
Hải Đăng và Thanh Tâm thần người nhìn cô một lúc, đợi đến khi Hạ Linh ngồi lên yên xe, bắt đầu rẽ qua phía bên phải, mới yên tâm.
Rồi cùng lúc, cả hai quay lại nhìn nhau.
"Chú." Tâm lên tiếng trước. "Chú quen chị ấy à?"
"Ngày xưa là bạn học đó bé." Hắn cười cười trả lời. "Cô ấy ưu tú lắm, ở trong ban cán sự Đoàn của trường mà."
"Eo, hồi xưa chú kể chú học trường chuyên A. đúng khum? Thế chị gái ấy là siêu siêu siêu giỏi luôn hả?"
"Ừm, đại loại thế."
"Ôi bê đê quá huhu... Người đâu mà vừa đẹp vừa giỏi thế không biết nựaaaaa...."
"Nhóc con hỗn hào." Hắn cốc vào đầu thiếu nữ một cái. "Tính ra ngày xưa tôi cũng học trường A., mới được gặp mỹ nữ của em đấy. Không khen thì thôi, còn bày đặt."
"Khϊếp, chú thì giỏi rồi!" Tâm dẩu mỏ. "Chú là nhất, nhất chú rồi. Mà thôi, muộn lắm rồi í, em về nhà nhé! Nhớ mà xin số điện thoại cho em đấy!"