Nghe xong câu đề nghị này, Hạ Linh suýt thì tăng xông.
Cũng may, khả năng kiểm soát biểu cảm của cô cũng không quá tệ, Ít ra thì không phun ngược đống thức ăn nước uống vừa nuốt vào miệng kia lên trần nhà, khoa trương như những gì anime hay manga miêu tả. Đến cả hai mắt cũng chỉ mở lớn ở mức vừa phải.
Đơ lác mất mấy phút, cuối cùng, cô cũng bình tĩnh lại được, ho khan một cái, rồi nghiêm chỉnh về lại bộ dạng cũ.
“Cậu nói gì cơ?”
“Tôi muốn cậu… giúp tôi tìm kiếm Lan Anh.”
…
Một tiếng sau, người ta thấy có cô gái bước đi từ quán ăn sang trọng nhất phố ra ngoài, bộ dạng như có vẻ đang bình thản lắm, nhưng thật ra lại gấp gáp vô cùng. Hơn nữa, gương mặt đang bình tĩnh kia tự dưng lại rối loạn với hàng loạt biểu cảm thay đổi đến chóng mặt.
Đúng là biểu cảm của người tâm thần phân liệt.
Bỏ đi, họ bàn tán gì thì cô cũng không quan tâm đâu. Đầu óc còn bận loạn lạc hết cả, những mạch suy nghĩ cùng nhau làm rối rắm mọi quy chuẩn gọn gàng vốn có trong trí nhớ cô.
Thôi thì, cứ kệ người ta, thích suy diễn thế nào thì suy diễn.
Cô cũng còn có vấn đề của riêng mình, chứ chẳng riêng rẽ gì việc quan tâm đến họ đang xì xầm bàn tán gì đến mình.
Amen.
Tất nhiên, chuyện nào ra chuyện đó. Khi lái xe, cô quên tiệt luôn những gì vừa nãy mình còn đang ngẫm nghĩ dang dở, tập trung nắm tay lái, đi một vòng đường rồi rẽ qua bùng binh, quay sang trái.
Còn ba cột đèn đỏ nữa, rồi rẽ phải, cô sẽ tới Hồ Tây.
Linh định ngồi ở bờ hồ, mua một que kem, hoặc một chai nước lọc gì đó, vừa ăn vừa hóng gió cho tiêu bớt đi những thứ vừa ních vào bụng khi nãy.
Dù gì cũng là quán xịn, đồ ăn chất lượng quá, cái dạ dày nhỏ bé của cô bình thường cũng chỉ toàn ăn thức ăn hạng bình thường, không sang mịn, chất lượng chẳng biết là như thế nào (chỉ có điểm tốt duy nhất là giá cả vừa túi.)
Đột nhiên nhuận bút tăng cao, trở thành quý tộc bất đắc dĩ, cũng hơi ngợp.
Đang ngồi tự sướиɠ trong mớ suy nghĩ của mình, đột nhiên ở phía sau có một âm thanh tuýt còi inh ỏi, mặc dù cột đèn vẫn đang chỉ số ba mươi lăm, vẫn đỏ chói.
Hạ Linh bị động, bối rối tránh xe ra một mé khác, đợi người phía sau mình vượt lên phía trước.
Nhưng không, người đó không chỉ định đứng ở phía trên. Ông ta phi rất nhanh, gần như chẳng có ý định tránh né gì cho những người xung quanh, cứ vậy mà vù vù lao về phía trước, hệt như đang mất phanh vậy.
Cuối cùng thì, tông thẳng vào cô đang đứng đó.
Tiếng kít thật dài, thật lớn vang lên. Xen đó là những âm thanh loẹt quẹt từ cả xe và người cà vào mặt đất, chói tai vô cùng.
Cả hai đều đã ngã xuống đất.
Ông bác đó nằm sõng soài một góc, người một nơi, xe một nẻo, dính sát sạt xuống mặt đường nhựa nóng rẫy. Tay chân đều sứt sẹo hết cả, có chỗ xước lớn, máu chảy đỏ lòm, xung quanh nham nhở vài vệt mảnh màu trắng.
Có điều chỉ vậy thôi cũng chẳng làm ông ta thôi càu nhàu, còn chửi bới lớn hơn hết vừa nãy.
Hạ Linh không muốn chấp với người già lên cơn, cô chỉ chậm chạp xoa xoa mấy nốt bầm trên tay, chẳng còn thời gian để đôi co làm gì.
À suýt quên, cái xe vẫn đang đè lên chân cô.
Mấy năm rồi mới lại ngã xe một lần, cũng mất hết phản xạ luôn.
Đúng lúc cô đang cựa cựa đôi chân khỏi thân xe nặng trịch, tự dưng có một người từ đâu chạy đến, gỡ nó khỏi, cứu cô ra ngoài. Bên cạnh anh ta còn có một người con gái nữa, nhìn gương mặt non choẹt như vậy, chắc vẫn còn là sinh viên.
Cả hai giúp cô rồi, còn không ngừng hỏi han xem cô có làm sao không.
Cô bé kia còn nguýt nguýt bác già xấu tính kia một trận.
Thiết nghĩ, chắc cũng nên nói với người ta một tiếng cảm ơn, nếu có thì bao uống trà đá lề hồ Tây cũng được, có điều chiếc xe Mercedes cáu cạnh xuất hiện ngay trước mắt, làm Hạ Linh dập tắt ngay ý định vừa nhen nhóm trong đầu của mình.
Đã thế, biển số lại còn rất quen.
Hình như… cô đã thấy ở đâu rồi thì phải…