Không chỉ mặt đỏ tim run, tôi dường như còn cảm nhận thấy hơi thở dồn dập của em vang lên trong gian phòng nhỏ, và cả những âm thanh ấp úng bé tý xíu lúng búng phát ra từ tận cổ họng em.
Hành động này... có vẻ hiệu suất còn cao hơn tôi tưởng nữa.
Ừ thì, vốn dĩ, Hạ Linh thời đi học đối với tôi hầu như không biết ngại. Em có thể ngồi mở rộng chân ngay trước mặt tôi rồi chống cằm, hoặc vô tư nhéo má, kéo tóc, đấm đá chọc ghẹo tôi mà vẫn thoải mái về hình mẫu kinh điển.
À mà hồi ấy, trước mặt tôi, thì cái "tượng đài nhân cách" của em hồi ấy có còn xót ra được thêm tý nào nữa đâu mà giữ với chẳng gìn. Chỉ giỏi che mắt những người bên ngoài đang bị đánh lừa bởi vẻ ngoài đoan trang của em mà thôi.
Sao tự dưng...
Lại như thiếu nữ thôn quê mới lớn, động chạm một chút là mặt đã biến thành quả gấc đỏ...
Đáng ra tôi sẽ nổi máu điên trêu chọc em tiếp, bằng những trò quái dị hơn như là xoa ngón tay thành vòng lên đôi môi đào mật của em chẳng hạn, hay đơn giản chỉ là đung đưa chiếc thìa, nghịch ngợm trong khuôn miệng mềm mại nhỏ xinh ấy.
Cơ mà nhìn phản ứng như sắp nổ tung này, lòng lại nổi lên thương cảm, không nỡ chòng ghẹo con gái nhà lành nữa.
Tôi rút khăn giấy khỏi mặt em, đáp xuống thùng rác, ra hiệu cho Hạ Linh tiếp tục ăn.
Nhưng có thể đoán được, sau khi tôi làm một hành động rất... tranh thủ như thế...
Còn ai mà nuốt trôi được cơm canh cá mắm gì cơ chứ...
...
Ăn xong rồi về, điều này chắc chắn là như vậy. Kể cả có không bị công việc của tôi trói chân, chúng tôi cũng chẳng còn lý do nào nữa để nán lại nơi này. Cực diện tình huống hoàn toàn bị đảo lộn, nói chuyện vì ngại ngần mà ấp úng mãi. Ngồi tiếp ở đây, lợi lộc gì.
Mà trời thì nóng, quán ăn cũ không có điều hòa, ngồi thêm tý nữa chắc thành thịt ba chỉ hấp.
Rồi thế là lại trả tiền, lên xe máy, trở về trụ sở công ty tôi.
Buổi chiều sớm, người đi làm Chủ nhật vốn thưa thớt, giờ còn vắng vẻ hơn. Nguyên cái đại sảnh trông đồng không mông quạnh, bác bảo vệ đứng tựa vào thân cây sấu. Nhìn vào trong, tiếp tân ngồi ở bàn ngáp ngắn ngáp dài, nhìn chiếc đồng hồ đang treo trên tường liên tục.
Cái nắng nóng oi ả của những ngày đầu tháng Bảy như thể thật khiến người ta muốn gục ngã.
Tôi và Hạ Linh đều không muốn đợi chờ thêm gì nhiều giữa tiết trời bức bách như thế, cho xe xuống hầm, rồi lên văn phòng luôn.
Trong lúc đợi tôi đỗ xe, em có đứng nghe một cuộc điện thoại. Chẳng biết đầu bên kia thông báo những thứ chuyện gì, nhưng có vẻ nghiêm trọng, khiến em đang từ có thứ ngượng ngập ngại ngùng kia chuyển thành nghiêm trọng trong tức khắc.
Và rồi trong lúc đi thang máy, trông em cứ có vẻ bồn chồn như đang muốn nói chuyện gì đó khó thốt ra lời, rồi thi thoảng lại cúi xuống nhìn đồng hồ điện thoại, biểu tình dường như rất lo lắng, tim đập thùng thùng đến mức tôi đứng bên còn nghe được.
Bụng bảo dạ, thế này chắc là Linh có việc bận rộn, không tiện ở lại đây thêm lâu nữa, mình cũng chẳng việc gì phải giữ em trong khi chưa thể hoàn thành hết công việc.
Nghĩ ngợi đến đây, thang máy dừng lại ở số 10, nơi có văn phòng làm việc của tôi.
Thôi thì vào dặn dò em một chút chuyện quan trọng, rồi tiễn về sau vậy. Chỉ là mấy câu ngắn gọn thôi, không ăn mất mấy phút, vù một phát là xong xuôi.
Hạ Linh đi theo tôi, sắc mặt vẫn không tốt lên chút nào, kể cả khi có điều hòa. Em thật sự có việc cần xử lý vội, chắc cũng không còn nhiều thời gian dư lại ở đây tám chuyện đọc sách.
Vậy nên tôi mới hỏi:
"Bận gì à?"
Em mím môi trả lời:
"Thật ra thì tòa soạn có chút chuyện, thực ra cũng không liên quan nhiều đến tôi nhưng mà... Ờ, cũng phải đến cho có lệ, tại bên đó triệu tập gấp quá. Hôm nay phải lỡ hẹn rồi, tôi xi..."
"Không sao, nhưng chờ chút, tôi có chút chuyện cần dặn em."
Không biết là do vội vàng hay lỡ lời, sắc thái của lời nói em đâu đó nghe ra nhiều chút gắt gỏng:
"Nói nhanh lên đi."
"Cả tháng này tôi thật sự rất bận, không thể thăm hỏi, nhắn tin cho em được, cũng không thể đưa em đi chơi. Công ty còn một đồ án lớn, tôi cần hoàn thành xong. Thời gian này em đừng tìm tôi nhé, vì tôi phải qua công trường nhiều lắm, không ở nhà nhiều, cũng không ở văn phòng."
Em nhanh chóng gật đầu.
"Hơn nữa, còn phải tự chăm sóc thật tốt, đừng mua đồ ăn ngoài nhiều. Ngủ đúng giờ. Nhớ nộp deadline đúng hạn cho tổng biên tập. Cuối tháng, công việc của tôi xong xuôi, sẽ dẫn em đi phượt một chuyến."
Nhìn thấy sắc mặt Hạ Linh chẳng mấy vui mừng lắm, đâu đâu cũng chỉ toàn là nỗi lo từ việc ban nãy, hoàn toàn chẳng để tâm đến những gì tôi vừa nói.
Cuối cùng, nhận lại chỉ là một cái gật đầu rồi rời đi, kèm theo câu "ờ", như bao lần tôi và em cãi vã khác.
Ngẫm lại, thực ra thì tôi và Hạ Linh đã cãi nhau bao giờ chưa, kể từ lần gặp nhau trên chiếc ghế chờ xe điện đó nhỉ?
Hình như chưa.
Nên khi đột nhiên em trở nên hung hãn như vậy, tôi có hơi khớp…
Tất nhiên tôi thấy lo lắm chứ, cơ mà với tình hình hiện tại, còn có thể làm gì thêm thắt vào nữa đây để giảm đi cơ bất an của Linh? Chuyện của tòa soạn và giới viết của em, thực sự tôi cũng chẳng rõ chút nào.
Thôi thì chiều Hạ Linh vậy, em có việc bận, phải tự tay đi tới giải quyết tất nhiên tính cách sẽ trở nên cáu bẳn. Đã vậy, mặt trời vẫn cứ tỏa nắng mãi…
Mà hiện tại, bát cứ kẻ nào trong số hai chúng tôi cũng có công việc của riêng mình, chưa kể đến những đắn đo lo lắng lo trong đời sống nữa. Cuối cùng, cũng chẳng ai rảnh rỗi hơn ai, đều là vì bản thân mà lao đầu vào sự nghiệp.