...
Cuối cùng, hoàng thượng Hạ Linh đã dẫn nô tỳ Minh Quân đi ăn ở một quán lẩu bình dân, cách công ty năm phút phóng xe máy.
Vốn dĩ định đèo Linh đi ăn, em chỉ cần ở phía sau chỉ đường, nhưng mọi chuyện có vẻ lệch so với dự định.
Tôi lâu lắm không rời khỏi ô tô, nên khi cầm lại tay lái xe máy Honda thấy rất gượng, chẳng biết ấn nút gì, kể cả chân cũng quýnh quáng không biết đạp vào đâu để gạt chân chống, còn suýt ngã sõng soài ra mặt đường.
Thấy cảnh tượng ấy, em đứng bên cạnh ôm bụng cười sằng sặc, trông có vẻ rất khoái trá:
"Không đi được xe máy hả?"
Muốn vớt vát được chút thể diện, tôi cố giữ sắc mặt lạnh tanh, hất cằm lên, trông có vẻ vô cùng bất cần rồi nói:
"Bình thường không đi nhiều, quên cách rồi."
"Nói chung là không đi được, nên cần người đèo đi chứ gì?"
"..."
Được rồi, em thắng.
...
Tôi nhớ tất cả những thói quen của Hạ Linh từ năm cấp ba đến bây giờ. Mặc dù phải thừa nhận rằng việc này chẳng có mấy điểm nào đáng tự hào, và nó chỉ thể hiện ra tôi là một thằng đàn ông lụy tình yếu đuối, nhưng đôi khi cũng có khía cạnh tốt.
Ví dụ như hiện tại, khi đã toàn mạng tới quán cơm chúng tôi đã đặt trước, tôi lại vỗ ngực thở phào vì mình đã nhớ rõ khả năng lái xe mà ông trời cũng sợ đến run người của Linh, và đội mũ bảo hiểm chắc chắn, ngồi co rúm lại như sắp chết đến nơi.
Thực sự thắc mắc rằng đồng chí này, với cái tay nghề lái xe kinh khủng như vậy, tại sao em có thể sống lâu gần ba mươi năm trên đất Hà Nội chật chội này.
Từ hồi cấp ba thôi, Hạ Linh đi xe đạp tìm đường nào cách nhà quá năm cây số đã là một hành trình gian nan lắm rồi. Khi ấy chúng tôi cũng còn khá thân thiết, thi thoảng cũng đèo em đi qua vài nơi để đọc sách. Rảnh lên còn dạy em cách tìm đường nữa.
Nhưng vẫn là vô vọng. Trình độ xác định phương hướng và giữ vững tay lái của em vẫn cứ tệ vẫn hoàn tệ, bao nhiêu năm luôn là như vậy.
Đi có năm phút mà suýt ngã ba lần, liệu có thót tim chết không chứ?
Cuối cùng, lựa chọn của tôi vẫn là im miệng, cùng em đi vào quán ăn, gọi đồ trước với bác chủ quán, sau đó thành ra nói chuyện rôm rả, có vẻ như thân thiết đã lâu.
Người đàn ông ấy tầm gần sáu mươi tuổi, nhưng trông còn rất trẻ, mái tóc hoa râm chưa trắng đến nửa mái đầu, giọng nói rất hào sảng, minh mẫn. Khi vừa nói chuyện với Linh, bác cũng tiện thể chuẩn bị nguyên liệu để làm món ăn, động tác nhanh nhẹn.
Vừa nhìn đã cảm thấy có cảm giác quý mến dâng trào.
Chúng tôi không dông dài nữa, gọi nhanh một suất cơm bình dân rồi ngồi chờ ở bàn, kẻ ngồi đọc sách, đứa gõ tay cồng cộc lên mặt gỗ.
Quán cũ không có wifi, điều hòa đã hỏng, chỉ có gió quạt thổi phe phẩy xung quanh. May mắn là ít người, không gian cũng thoáng đãng dễ thở. Có điều, với mùa hè này, như vậy vẫn là hơi nóng bức.
Kể ra bây giờ vẫn có thể mở cửa hàng kinh doanh được trong nội đô, chắc quán cũng có truyền thống gia đình, đất đai có từ trước rồi, khách hàng cũng thuộc dạng quen mặt với cả nhà chủ quán rồi. Và đồ ăn sẽ ngon, điều này là phải có.
"Này, cậu nghĩ ngợi cái gì thế?"
"Không có gì."
"Canh cá đến rồi kìa, không thì nước sôi rơi vào đầu thì bỏng ấy."
Nghe xong mới giật mình ngóc đầu dậy. Trước mắt, đúng là bác chủ quán đang cầm một bát canh to đùng, cố né tay khỏi đầu tôi ra thật.
Đành phải rối rít cúi xuống xin lỗi.
Sau tất cả, đồ ăn được dọn ra, bát đũa đầy đủ, cả hai lại cắm cúi vào ăn như chết đói, có thoáng chút thôi đã gần hết những món trên bàn.
À mà không, tính ra cũng chỉ có tôi ăn liên tục, còn em hầu như chẳng đυ.ng đũa nhiều lắm, thi thoảng mới nhón lấy một món rồi bỏ miệng, sau đó lại huyên thuyên một hồi kể cho tôi nghe những chuyện em từng gặp thấy lúc bảy ngày cách xa.
Bảy ngày cách xa - khoan, từ từ, Hạ Linh, em dùng từ như vậy có phải là rất... cường điệu rồi hay không?
Tất nhiên, theo thói quen lệ thường, tôi tiếp tục nghe em nói linh tinh. Từ chuyện con mèo cái bên cạnh nhà động dục kêu inh ỏi suốt cả đêm, đến bà cụ mấy hôm nay cứ tặng miễn phí cô mấy rổ xoài xanh. Vừa nói, trên mặt em lại thể hiện ra những biểu cảm hết sức ngây ngốc, đáng yêu đến mức chỉ muốn được ôm vào lòng nựng nịu.
A...
Đầu óc tôi đột dưng nhảy số, nghĩ rằng Hạ Linh nói mãi, có thể cổ họng sẽ hơi khô rát.
Vậy là tay tự giác múc lấy một thìa canh rau lên, cẩn thận đút vào miệng em, sau đó cẩn thận lau những giọng nước vô tình rơi xuống cằm.
Trước con mắt ngơ ngác ngỡ ngàng của thiên hạ, và cả chính Linh.
Lau xong, tôi thỏa mãn mỉm cười một cái, ra hiệu em nói tiếp đi.
Cơ mà, sắc mặt của đồng chí hoàng thượng đã sớm đỏ ửng từ lúc nào rồi.
...
Hồi ả hai còn học chung cấp ba, quan - hệ - bạn - bè - trong - sáng lắm ấy, thi thoảng cô và Minh Quân cũng hẹn nhau đi ăn. Lúc thì là bát bún ốc, khi thì mấy que kem trước trạm dừng xe buýt, đôi buổi làm cái bánh mì ở ngõ nhỏ.
Thời ấy chẳng hẳn là thiếu thốn lắm, cũng chỉ cách có mười năm thôi. Xã hội đủ phát triển để không bị gọi là đói kém thiếu ăn mặc. Cơ mà khi đi ăn với cậu trai ngày ấy, cô luôn cảm thấy rất vui vẻ, thậm chí còn thức đêm lăn lộn quanh giường để chờ ngày mai đến.
Cấp ba học hành nhiều, đến đàn đúm cũng chỉ xoay quanh vấn đề bài vở, không thì là nghe anh nói vài câu chuyện linh tinh trên game, hoặc những điều cô vô tình gặp trên sách, thế là hết được hai, ba tiếng dài đằng đẵng.
Ờm, có thể nói khi ấy họ hoàn toàn trong sáng (cứ cho là vậy đi:DDD), bạn bè chí cốt bình thường, khi nói chuyện rất thoải mái vui vẻ. Kể cả những khoảng lặng có xuất hiện trong hội thoại đi nữa, cũng cảm thấy rất tự nhiên, không bị sượng...
Ôi, nghĩ đến bây giờ mà xót xa...=) Kể cả nói chuyện trực tiếp cũng chẳng dám ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt người ta, thấy những khoảng không im ắng liền vội vàng muốn lấp đi, để không cảm thấy ngại ngùng nữa.
Chưa kể là ngày ấy Quân thi thoảng vẫn vô thức lấy giấy ra lau mấy miếng thức ăn trên miệng cho Hạ Linh, nhưng hồi ấy thấy vậy rất bình thường mà, có như bây giờ đâu... Ánh mắt cũng làm gì kì lạ lắm cơ chứ, thản nhiên xoáy thẳng vào, không phải kiểu đầy lúng liếng đong đưa như hiện tại.
Lẽ dĩ tất ngẫu, cô không mù, cô biết Minh Quân thật sự rất điển trai, từ lúc đi học đến bây giờ. Phong thái lãng tử, vóc người cao gầy nhưng rắn chắc, đôi mắt như biết phóng điện, da trắng, người lại còn ấm...
Có điều lạy trời, sao hằng ấy năm cô vẫn không thể nhận ra được con người này càng ngày càng thu hút, càng ngày càng quyến rũ, để đến hiện tại, mỗi giây phút đều là sự chống chọi vất vả với thằng nhóc choai choai của quá khứ với người đàn ông phong lãng của bây giờ chứ...