Lý Lộ từ chức. Mẹ của Hà Học Chu vẫn luôn cố gắng giữ anh lại, nhưng Lý Lộ vẫn kiên trì kết thúc công việc này. Tuy rằng có chút không muốn, nhưng Lý Lộ vẫn cho rằng không đến thấy Hà Học Chu mới là tốt nhất. Lý Lộ nhìn cái "tiền thưởng" mà Châu tiểu thư chuyển khoản đến, trong lòng có chút áy náy nhớ đến khuôn mặt mang vẻ ngây thơ mà loại đẹp trai kia. Lý Lộ tâm trạng buồn phiền, ngồi ở bàn học hơn nửa ngày cũng không xem nổi được vài trang sách, tiếng gõ bàn phím lách cách của bạn cùng phòng làm cho anh càng thêm phiền lòng, Lý Lộ cảm thấy rối bồi, ném bút đóng sách lại, tùy tiện mang một chiếc áo khoác rồi đi ra ngoài.
Anh muốn đi hít thở không khí, tùy tiện đi đâu đó. Lý Lộ ra khỏi ký túc xá, ở cửa trường quét mượn xe đạp công cộng rồi bắt đầu đạp xe thang lang đi dọc theo đường lớn, anh cũng không biết bản thân muốn đi đâu, cứ vậy chạy xe với tâm trí trống rỗng, hoàn toàn không biết phía sau vẫn luôn có một cái đuôi nhỏ.
Hà Học Chu vẫn luôn đi theo sau Lý Lộ, cứ vậy theo Lý Lộ một vòng rồi lại một vòng, Lý Lộ không có dừng, Hà Học Chu cũng liền đi theo như vậy, một giây cũng không ngừng. Thật ra thì Hà Học Chu đã đợi Lý Lộ ở cửa trường từ lâu, trường K không cho vào, cậu liền cứ đợi ở cổng trường, dù cho không biết liệu Lý Lộ có xuất hiện hay không, nhưng cậu lại không muốn rời đi, cậu muốn gặp mặt Lý Lộ. Khoảnh khắc lúc mẹ bảo Lý Lộ đã từ chức cậu rất khổ sở, nhưng lại cảm thấy điều đó là đương nhiên. Chính bản thân không suy nghĩ mà nói với Lý Lộ như thế, cậu không biết lựa lời, đây là Lý Lộ đang trừng phạt cậu.
Trời dần trở tối, Lý Lộ rốt cuộc dừng lại ở ven đường. Anh đậu xe rồi mua một bình nước ở cửa hàng tiện lợi bên cạnh, quay người lại, liền thấy có người đứng phía sau mình, vóc dáng cao cao, khuôn mặt điển trai, còn có một đôi mắt lã chã muốn khóc.
Âm thanh của Hà Học Chu có chút khàn, cậu nói: "Thầy ơi, em xin lỗi, em sai rồi."
Lý Lộ đem bao đựng nước treo ở tay cầm xe, đối với học trò đột nhiên xuất hiện này cười cười: "Học Chu, anh không phải là thầy của cậu."
"Thầy không thể tha thứ cho em sao?" Hà Học Chu duỗi tay muốn kéo tay Lý Lộ, Lý Lộ lại lùi ra sau hai bước, Hà Học Chu thu tay, không biết phải làm sao mà nắm chặt tay, trong âm thanh tựa hồ mang theo vài phần khóc nức nở: "Em biết sai rồi, em không nên vô cớ gây sự, thầy không thể tha thứ cho em sao?"
"Không phải vấn đề này." Lý Lộ bất đắc dĩ lắc đầu, hỏi ngược lại: "Tại sao cậu lại đến đây, không cần đi học à?
"Thầy không có trả lời tin nhắn, còn từ chức nữa, em làm sao có thể đi học được?" Hà Học Chu tỏ vẻ đương nhiên nói, cậu đi đến gần Lý Lộ, lại kéo tay Lý Lộ, làm nũng nói: "Dù anh không phải là thầy của em, thì không phải vẫn là bạn của em sao?" Cậu đong đưa tay của Lý Lộ, nói: "Anh trước kia bảo dù quan hệ thầy trò của chúng ta có kết thúc, thì quan hệ bạn bè vẫn sẽ còn mãi mà, không phải sao?"
Lý Lộ phì cười: "Đây là lúc để nói về điều này hả?". Anh trong lòng bực bội, nhất thời thật sự không biết đối với cậu học sinh trốn học này nói cái gì. Rút lại tay của bản thân, Lý Lộ sải bước lên xe, ngữ khí lạnh nhạt nói với Hà Học Chu: "Cậu hiện tại là một học sinh cấp ba, học tập đối với cậu là chuyện quan trọng nhất, hiện tại cậu đừng ở đây xoắn xuýt mấy chuyện không đâu nữa! Cậu cũng không cần đến tìm tôi nữa, tôi không muốn cùng một học sinh cấp ba đến chuyện cơ bản nhất còn làm không tốt nói chuyện!" Dứt lời liền dùng sức đạp xe đi về phía trước rời đi. Hà Học Chu lần đầu thấy Lý Lộ tức giận, trong lòng hắn Lý Lộ luôn là một người rất dịu dàng, rất có kiên nhẫn, cậu chưa từng nghĩ đến một ngày mình sẽ bị Lý Lộ đối xử như vậy. Nước mắt giống như vô thức rơi xuống, cậu che mặt ngồi xuống mặt dất, không nhịn được thấp giọng nức nở.
Cậu phải chăm chỉ học tập, Lý Lộ mới có thể quay về sao? Cậu rất là cô đơn nha.
Lý Lộ cũng sẽ rời đi như bạn của cậu sao? Vì sao mà khi Lý Lộ rời đi, cậu lại đau khổ như vậy, giống như có người đang dùng sức bóp chặt tim cậu, tựa hồ như muốn đem nó xé rách, cậu cảm thấy thật khó chịu, không thể thở nổi.
Trên đường vang lên tiếng người đến người đi, Hà Học Chu cứ vậy mà ngồi xổm trên mặt đất không ngừng khóc, nước mắt cứ như tràn ra vô tận từ đầu ngón tay cậu.
"Đừng khóc." Có người đến bên cạnh cậu, nhẹ nhàng vuốt lưng cậu, dịu dàng làm Hà Học Chu suýt thì run rẩy. Cậu nâng mặt lên, trên mặt đỏ bừng đầy nước mắt nước mũi, lộn xộn cả lên. Cậu đưa đôi mắt đỏ hoe đang đầy nước mắt quay lại nhìn Lý Lộ, khóc thút thít hỏi: "Thầy tha thứ cho em rồi sao?"
"Mau đứng lên đi, lớn vậy rồi còn ngồi ngoài đường khóc nhè."
Hà Học Chu được Lý Lộ kéo dậy, vẫn như cũ dùng cặp mắt mù mịt đẫm nước mắt nhìn chằm chằm Lý Lộ, lại hỏi: "Thầy tha thứ cho em rồi sao?" Lý Lộ cũng hết cách, anh đi đến đây không có mang cặp, cũng không có khăn giấy, đành phải dùng cổ tay áo giúp Hà Học Chu xoa mặt, nói: "Cậu sau này trưởng thành chắc chắn sẽ hối hận, tự nhiên lại ở trên đường khóc lớn như vậy."
Anh cũng không trả lời câu hỏi của Hà Học Chu, đem xe đạp của cả hai đẩy đến ven đường khóa lại, lại đến cạnh Hà Học Chu, kéo cậu học sinh cấp ba khóc đỏ cả chóp mũi này đi đến trạm xe buýt.