"Thầy à, làm thế nào anh mới chịu trả lời tin nhắn của em liền vậy? Hà Học Chu nhìn Lý Lộ đang ngồi bên cạnh sửa đề cho cậu, đột nhiên hỏi. Lý Lộ cũng không ngẩng đầu lên, nói: "Trong thời gian học, phải tập trung chú ý, đừng nói chuyện phiếm."
Hà Học Chu lại không chịu buông tha: "Việc này không phải chuyện phiếm, đối với tôi rất quan trọng."
Lý Lộ không thể không quan tâm mà buông bút, ngẩng đầu nhìn về phía học trò của mình, tràn đầy không tán thành: "Học Chu, cậu nhìn đáp án của bản thân xem," vừa nói lại vừa đưa bài tập đã sửa cho Hà Học Chu, ngữ khí mang theo thất vọng: "Thầy đã giảng nhiều lần rồi, kết quả vẫn làm sai, lúc nghe giảng phải tập trung chú ý, có biết chưa?"
Hà Học Chu trong lòng khó chịu, bởi vì Lý Lộ lơ chuyện của cậu, mà cũng vì bản thân làm bài tập không tốt. Cậu cắn môi đem bài tập lấy về, nhưng lại xem không vào.
"Em học không có tốt, thầy chán ghét em sao?"
"Sao lại sẽ thế được?" Lý Lộ lập tức phủ nhận, nhìn cậu học trò với tâm trạng đang đi xuống, bất đắc dĩ thở dài, sờ mái tóc mềm mại của cậu, dịu dàng nói: "Thầy vĩnh viễn sẽ không có chán ghét em, nhưng em nhất định phải chăm chỉ nghe giảng, học tập rất quan trọng, đồng ý với thầy, đừng lại giống như bây giờ cứ miên man suy nghĩ có được không?"
"Nếu em học tốt, thầy có thể trả lời tin nhắn của em liền sao?" Hà Học Chu bướng bỉnh hỏi. Lý Lộ nhíu mày, anh nhất thời không biết trả lời làm sao, Hà Học Chu nhìn anh chằm chằm, nói: "Thầy à, nếu anh có thể trả lời tin nhắn của em thật tốt, em liền sẽ không cứ mãi miên man suy nghĩ nữa."
"Thầy không phải cố ý không trả lời tin nhắn của em." Lý Lộ thấp giọng trả lời, Lúc này đối mặt với cậu học trò cứ một hai bắt dí sát bắt phải hứa hẹn, có chút không biết phải làm sao. Việc bị người ta yêu cầu phải trả lời tin nhắn liền này, lần đầu anh gặp phải, anh xấu hổ cười cười, đùa nói: "Em đối với thầy yêu cầu cao quá rồi đó, thầy cũng đâu phải là bạn gái của em đâu!."
Hà Học chu rũ mắt, xoay người sang chỗ khác không nói lời nào. Lý Lộ cười cười duỗi tay nhéo nhéo cái lỗ tai đang đỏ bừng của Hà Học Chu, nói: "Thầy rất bận nha, phải dạy cho em, rồi lại phải học nữa, nhưng mà chẳng phải mỗi ngày thầy đều có trả lời tin nhắn của em sao?"
"Nhưng mà anh trả lời rất chậm, anh nghĩ đến em sẽ lại phải đợi sao?" Hà Học Chu xoay người thở hồng hộc, trong giọng nói tràn đầy ủy uất: "Em đương nhiên biết là phải cố gắng học thật tốt, nhưng mà anh luôn không trả lời tin nhắn, em đương nhiên là cứ nghĩ mãi, tâm không tịnh được!"
Lý Lộ thở dài. Anh có thể hiểu được Hà Học Chu, tuổi này không tĩnh tâm học được là chuyện bình thường, suy cho cùng thì tuổi trẻ muôn màu luôn có nhiều cám dỗ. Nhìn Hà Học Chu bày ra bộ dạng che mặt ủy uất, Lý Lộ bất tri bất giác phát hiện, Hà Học Chu có vẻ ý lại anh quá mức.
"Chuyện học tập chính là phải tĩnh tâm, giờ em cứ một hai nói như vậy, là muốn thầy phải làm sao bây giờ?"
"Thầy chỉ cần trả lời tin nhắn của em liền là được." Hà Học Chu nói. Lý Lộ nhăn mi, mơ hồ có chút lo lắng, nhưng việc quan trọng lúc này là phải khiến Hà Học Chu học tập thật tốt. Anh đành phải đồng ý với Hà Học Chu, cười cười: "Được rồi, thầy biết rồi, thầy sẽ cố gắng được không." Nói rồi cầm bút chỉ chỉ tờ đề mà Hà Học Chu làm sai: "Chúng ta trước tiên nghe giảng đề đã, em nghiêm túc nghe đi."
Thấy Lý Lộ đồng ý rồi, cảm giác khó chịu không thể lý giải được trong lòng Hà Học Chu rốt cuộc cũng bớt đi, cậu nhìn Lý Lộ, sợ thấy được vẻ miễn cưỡng trên gương mặt của thầy mình.
"Học Chu." Lý Lộ dùng bút gõ bàn, Hà Học Chu mới cúi đầu xem đề, đáp lại: "Em biết rồi, chỉ cần thầy trả lời tin nhắn của em, em cũng sẽ cố gắng học thật tốt."
(Đọc tại wordpress: hoitadao.design để ủng hộ nhóm, cảm ơn mọi người)
Dù thầy không có trả lời tin nhắn, em cũng nên cố gắng học tập nha! Lý Lộ trong lòng nghĩ nghĩ. Nhưng cái tên nhóc xấu tính vừa lại mong manh trước mặt này lại hoàn toàn không thấy được sự bất đắc dĩ của Lý Lộ, cúi đầu nghiêm túc xem đề, bộ dáng mười phần ngoan ngoãn.
Hà Học Chu làm lãng phí không ít thời gian, chờ Lý Lộ dạy xong cũng đã gần 12 giờ. Mẹ của Hà Học Chu nhiệt tình giúp Lý Lộ gọi taxi, bởi vì thật sự đã quá muộn nên Lý Lộ cũng không từ chối, Hà Học Chu giúp Lý Lộ mang cặp, một hai đòi đưa anh ra ngoài xe, Lý Lộ cảm thấy học sinh của mình dạo gần đây có chút quá dính người, cảm thấy có điều gì đó không đúng lắm nhưng mà lại không tìm được nguyên nhân, đành phải hỏi: "Học Chu à, dạo gần đây em có việc gì không vui sao?"
Hà Học Chu chậm rì rì đi bên cạnh Lý Lộ, có chúc mê man quay đầu đi: "Không có nha, sao thầy lại hỏi vậy?"
"Em và mấy người bạn sao rồi?"
"Vẫn cứ vậy thôi." Hà Học Chu trả lời với ngữ khí không sao cả. Thấy Lý Lộ nhìn chằm chằm mình, có chút chột dạ lên, lại nhỏ giọng bổ sung: "Dù sao.. Dù sao bọn họ cũng không để ý đến em, em cũng không cần họ nữa." Có bạn bè thì cũng sẽ phải xa nhau, Hà Học Chu nghĩ thầm, dù sao bây giờ bọn họ cũng không có quan trọng. Cậu có chút ngượng ngùng nâng mắt cùng Lý Lộ nhìn nhau, lại cúi đầu, cậu hiện tại chỉ cần có một mình thầy làm bạn là đủ rồi.
"Haizz." Lý Lộ thở dài. Anh rốt cuộc cũng biết vấn đề ở đâu rồi. Lý Lộ duỗi tay nắm chặt lấy bàn tay lạnh lẽo của Hà Học Chu, chân thành nói: "Bọn họ không có không quan tâm em, chỉ là tạm thời không có thường gặp nhau, em không cần giận họ đâu." Anh sờ sờ cái tai bị đông lạnh đến đỏ rực của Hà Học Chu, tiếp theo nói: "Bạn bè đều là hai bên qua lại, em không thể chỉ chờ bạn em đến tìm em được, em cũng có thể chủ động rủ họ cùng chơi mà, dù rằng không thể ra khỏi cửa, vẫn có thể nói chuyện với nhau."
"Em không muốn."
"Sao lại thế?" Lý Lộ khó hiểu hỏi. Hà Học Chu lại như tức giận, đem cặp nhét vào ngực của Lý Lộ, tức giận nói: "Thầy chính là chê em phiền chứ gì!" Cậu trừng đôi mắt đen như mực, ở dưới ánh đèn đường mờ ảo tựa hồ tràn đầy những cảm xúc khó tả: "Anh muốn tôi đi tìm người khác chơi, đi tìm người khác nói chuyện, để không phải làm phiền anh đúng không?"
"Anh..." Lý Lộ bất lực ôm cặp, vừa định giải thích, lại bị Hà Học Chu cắt ngang: "Anh không cần ngụy biện nữa! Anh cũng chỉ lớn hơn tôi có vài tuổi thôi, luôn làm bộ cái gì cũng biết, giống như là trưởng bối của tôi vậy."
"Anh cái gì cũng không biết, muốn trả lời tin nhắn của tôi hay không thì tùy anh, anh cũng không cần đến nhà tôi nữa! Tôi không cần anh dạy cho." Dứt lời liền xoay người chạy, Lý Lộ đuổi theo vài bước, cuối cùng ngừng lại.
Cho dù Lý Lộ có chậm tiêu đến đâu, giờ phút này cũng phát hiện giữa mình với học trò thật sự có vấn đề, không thể tiếp tục được.