Yên Huyết Nhất Điểm Sát

Chương 3

Vân Nhiễm toàn lực thi triển khinh công, đi theo phía sau mấy người lạ thân phận không rõ ràng trong lòng từ đầu đến cuối đều là bất an. Vừa nãy thấy mấy người này phối hợp chặt chẽ, thủ pháp gϊếŧ người nhạy bén điêu luyện, trong lòng nàng liền có vài phần hoài nghi, sau lại thấy nữ tử gọi là A La lấy ra phấn độc thiêu hủy thi thể, càng thêm xác minh suy đoán trong lòng nàng.

Chỉ là nàng không hiểu, vì sao đại đương gia vẫn chưa gϊếŧ nàng diệt khẩu, ngược lại mang theo nàng cùng lên đường, nàng cũng không tin chỉ dựa vào bản lĩnh của mình mà có thể giúp bọn họ được việc gì. Trong bốn người chỉ có người trẻ tuổi mặt sẹo là sôi nổi nhất, hắn chạy vội một trận, sau khi nghe Vân Nhiễm khí tức dần dần rối loạn, liền cười nói:

“Đại đương gia chậm một chút, tiểu cô nương không theo kịp.”

A La lạnh lùng nói: “Lại chậm, còn chậm nữa trước bình minh sẽ không đến được Ngô Châu”.

Vân Nhiễm vừa rồi trải qua một trận ác chiến đã hao tổn của nàng không ít sức lực, mấy người này một thân công phu đều vô cùng tốt, đi theo phía sau bọn họ, cảm thấy có chút khó nhọc. Nhưng từ thuở nhỏ dưới sự dạy dỗ của phụ thân, nàng sớm đã dưỡng nên tính cách không chịu thua thiệt người khác, lúc này nghe trong lời nói của A La mang ý khinh miệt, nàng nhẹ giọng nói:”Không có việc gì, ta có thể theo được.” Mấy người lại đi một hồi, phía sau lưng Vân Nhiễm dần dần ra đầy mồ hôi, dưới chân có chút mơ hồ, nhưng vẫn không nói tiếng nào, cắn răng đề khí đi tiếp. Người trẻ tuổi kia quay đầu lại liếc mắt nhìn nàng một cái, cười cười đang muốn mở lời, lại thấy đại đương gia cước bộ chậm lại, thoáng rớt lại phía sau, nhẹ nhàng khẽ đưa tay đỡ lấy khuỷu tay của Vân Nhiễm, cùng nàng sóng vai mà đi. Vân Nhiễm chỉ cảm thấy có một lực mạnh mẽ từ khuỷu tay chạy xuống đan điền, chợt cảm thấy sức lực dồi dào, dưới chân sinh lực.

Nàng quay đầu liếc nhìn đại đương gia một cái, thấp giọng nói: “Đa tạ.” Đại đương gia mắt nhìn phía trước, bên môi hơi lộ ra ý cười, hỏi: “Công phu của ngươi không tệ, ai dạy ngươi?” Vân Nhiễm cứng lại, đại đương gia nhìn nàng một cái, mỉm cười nói: “Không muốn trả lời có thể không nói.” Vân Nhiễm nhìn hắn áy náy cười, trong lòng thầm thở dài. Kỳ thực nàng cũng rất muốn biết, người kia vẻ mặt lạnh nhạt, bóng lưng lộ ra vẻ cô độc thần bí đến tột cùng là ai? Tại sao lại truyền cho nàng một thân võ công. Trời gần sáng, mấy người đã tới ngoại ô Ngô Châu, đại đương gia cười nói: “Cuối cùng cũng tới nơi, mọi người nghỉ ngơi một lát, đợi bình minh sẽ vào thành.”

Mấy người ở bên đường tìm chỗ ngồi xuống, Vân Nhiễm vì tránh bị nghi ngờ, cố tình ngồi cách xa những người đó một chút, không nghe bọn họ nói chuyện, lại thấy thiếu niên mặt sẹo cười hì hì đi tới, ngồi xuống cạnh nàng, nói: “Vừa rồi nóng vội gấp rút lên đường, chưa kịp nói cho ngươi biết, ta là Tạ Phong.” Đưa tay chỉ về phía hắc y nhân và A La: “Thẩm Dạ, A La.” Thẩm Dạ hướng Vân Nhiễm hơi gật đầu, A La hất cằm lên, liếc nhìn nàng một cái, liền quay đầu nói chuyện cùng đại đương gia, tựa như đối với nàng khinh bỉ. Tuy từ nhỏ Vân Nhiễm được nhiều người nịnh nọt che chở, nhưng từ khi Vân gia bảo gặp chuyện không may, trong một tháng ngắn ngủi nàng đã ném đủ tình người ấm lạnh, liền chỉ ảm đạm cười, không hề để ý. Tạ Phong chỉ về phía đại đương gia, hơi chần chừ nói: “Đại đương gia của chúng ta, họ Tề.” Đại đương gia mỉm cười, đứng dậy đi tới, ngồi xuống bên cạnh hai người, nói: “Vân cô nương đã bằng lòng giúp đỡ, từ nay là người một nhà, tại hạ Tề Mạc.” Vân Nhiễm trong lòng cả kinh, trên mặt bất động thanh sắc, gật đầu nói: “Tề đại đương gia.” Tề Mạc nhìn Vân Nhiễm cười nói: “Vân cô nương là người thông minh, chắc hẳn đã đoán ra vài phần lai lịch của ta, thật sự sẽ không đối với Tề mỗ hoàn toàn không biết gì cả chứ?” Vân Nhiễm rũ mi xuống, chậm rãi nói: “Tề đại đương gia danh chấn hắc bạch lưỡng đạo, Vân Nhiễm lại há có thể không biết.” Tuyệt Sát môn là cái tên người trong giang hồ đàm luận về tổ chức này, môn chủ là người đang nói cười hòa nhã trước mặt mình Tề Mạc. Cái tên Tề Mạc này, Vân Nhiễm ở Vân gia bảo nhiều lần được nghe người ta nhắc tới, phụ thân còn từng bỏ ra số tiền lớn cùng hắn giao dịch, trừ khử mấy người chướng mắt. Nhưng ở quá khứ, tên này đối với nàng mà nói không có chút ý nghĩa nào, chỉ là một truyền kì sống bằng xương bằng thịt. Vân tam tiểu thư khi đó tất nhiên sẽ không nghĩ tới, chính mình có ngày sẽ cùng sát thủ tiếng tăm lẫy lừng này có quen biết.

Vân Nhiễm dừng một chút, thấp giọng nói tiếp: “Chỉ là Vân Nhiễm tự nhận thấy bản lĩnh mình thấp kém, không biết Tề đại đương gia muốn tiểu nữ tử giúp đỡ việc gì?” Tề Mạc nghe vậy liền cười, chậm rãi nói: “Vân cô nương đã biết thân phận của Tề mỗ, chắc hẳn cũng không khó đoán ra, bọn ta đêm tối chạy tới Ngô Châu, nguyên là vì nhận được một đơn làm ăn.” Tô Vân Cẩm, năm nay bốn mươi hai tuổi, chưởng môn đương nhiệm của Không Động phái, tính tình cẩn thận đa nghi, chỗ ra vào tất có nhiều cao thủ đi theo bảo hộ, cùng Ngô Châu phủ Tần đại nhân qua lại thân thiết. Vân Nhiễm im lặng nghĩ một lát, vẫn có chút chần chừ: “Lấy thủ đoạn của Tuyệt Sát các ngươi, muốn gϊếŧ hắn hẳn là không khó?” Tạ Phong ở bên nói: “Tần đại nhân phái đội thân binh ngày đêm đi theo bên người Tô chưởng môn, gần đây tin tức bị thắt chặt, chúng ta không muốn chính diện xung đột với quan phủ, theo kế hoạch ban đầu cho A La cải trang đi trước, bây giờ gặp ngươi, tất nhiên là càng thích hợp.” Vân Nhiễm nhẹ nhàng “Há?” Một tiếng, Tề Mạc mỉm cười, nhìn nàng nói: “Người này háo sắc, yêu thích những nữ hài tử.”

Vân Nhiễm sắc mặt khẽ biến, Tạ Phong cười nói: “A La đẹp thì đẹp thật, nhưng trên người nàng sát khí quá nặng, chỉ sợ cải trang không được, ngươi một thân võ công, bề ngoài lại non nớt nhu thuận, thực là lựa chọn tốt nhất cho việc này.” Tề Mạc nói: “Tô Vân Cẩm giá trị nghìn vàng, sau khi chuyện thành công, Vân cô nương sẽ được chia một trăm lượng vàng để tạ ơn.”

Vân Nhiễm trong lòng khẽ động, nếu ở quá khứ, một trăm lượng vàng ở trong mắt nàng tất nhiên là không đáng cái gì, nhưng hôm nay nàng một mình chạy trốn, có chút tiền tài phòng thân, vẫn là điều cần thiết. Thấy bốn người bên cạnh ánh mắt lấp lánh, đều yên lặng đợi nàng trả lời, nàng chậm rãi hướng Tề Mạc nói: “Vân Nhiễm nguyện ý thử một lần. Chỉ là sau khi chuyện này thành công, ta sẽ lấp tức rời đi, Tề đại đương gia có bằng lòng thả ta đi?” Tề Mạc cười, nhàn nhạt nói: “Đó là tự nhiên, sau khi hai bên thanh toán tiền bạc xong, Tề mỗ đảm bảo Vân cô nương bất cứ lúc nào cũng có thể an toàn rời đi.” Tuyệt Sát môn luôn luôn coi trọng lời hứa, nghe hắn hứa hẹn như vậy, Vân Nhiễm lập tức yên tâm. Tề Mạc dường như nghĩ tới một chuyện, mỉm cười bổ sung: “Đúng rồi, trên người Tô Vân Cẩm đeo đai ngọc nạm vàng thật sự là một báu vật, còn nhờ Vân cô nương thuận tay mang về, để tạ ơn Tề mỗ nguyện trả thêm 20 lượng vàng để đổi lấy vật ấy.”

Vân Nhiễm gật đầu nhận lời, lại nghe A La ở bên lạnh lùng hỏi: “Ngươi là xử nữ sao?” Vân Nhiễm ngơ ngẩn, dù là nàng xưa nay bình tĩnh lãnh đạm, nhưng trước mặt ba nam nhân bị hỏi điều này mặt cũng không khỏi đỏ bừng lên. Tạ Phong cười khúc khích, nói: “Xấu hổ như thế, chắc hẳn đúng rồi.” A La mặt không biểu cảm, lạnh lùng nói tiếp: “Nếu thế, không cần phối dược để ngụy trang, trực tiếp điểm lên thủ cung sa của nàng là được.”

Túy Ngọc phường, là nơi hưng thịnh nhất thành Ngô Châu, đồ kinh Ngô Châu danh nhân nhà thơ đều mộ danh mà hướng, Không Động phái chưởng môn Tô Vân Cẩm tất nhiên là cũng không ngoại lệ, chỉ là so với những vị khách bình thường khác, vị Tô chưởng môn này càng khó hầu hạ, khẩu vị cũng càng kén chọn. Từ mama dẫn Vân Nhiễm đi qua hành lan đứng đầy thân binh, đi tới trước cửa sương phòng Tô chưởng môn nghỉ ngơi, trong lòng không ngừng thầm hô may mắn: Nếu không phải trùng hợp như thế, sáng nay có người đem tiểu cô nương này bán vào đây, Túy Ngọc phường của nàng thật đúng là nhất thời không tìm ra được cô nương phù hợp để hầu hạ vị Tô chưởng môn này.

Từ ma ma nhẹ nhàng gõ cửa phòng, Vân Nhiễm cúi đầu đứng một bên, trong lòng có chút khẩn trương, nét mặt thẫn thờ. Tề Mạc mang theo ý cười, giọng nói dường như vang lên bên tai nàng: ” Sau khi tiếp cận Tô Vân Cẩm tùy thời cơ lấy kim châm vào người hắn trên kim có bôi độc dược vừa đủ để lập tức lấy tính mạng của hắn, sau khi làm xong việc Tạ Phong sẽ ở ngoài tiếp ứng cho ngươi, việc này cực kỳ đơn giản, không cần lo lắng.” Cửa mở ra trong chớp mắt, Vân Nhiễm trong lòng hoảng hốt thầm nghĩ: Tề đại đương gia này tựa hồ cũng không giống trong truyền thuyết tàn nhẫn vô tình. Tô Vân Cẩm năm nay đã bốn mươi, chắm sóc bản thân rất tốt, vóc người cao ngất, thần thái tiêu sái, liếc mắt nhìn một cái trông hắn chỉ như thư sinh ngoài ba mươi. Hắn thấy hai người vào cửa, hướng Vân Nhiễm tinh tế quan sát mấy lần, hài lòng cười, liền hướng Từ mama nhìn lại. Từ mama cười cười, xoay người vén ống tay trái của lên Vân Nhiễm, làm lộ ra một đoạn cánh tay trắng mềm như ngó sen, một vùng ửng đỏ trên mặt càng tô thêm nét xinh tươi động lòng người của nàng.

Tô Vân Cẩm trong lòng khẽ động, chỉ nghe Từ mama cười nói: “ Vân Nhiễm cô nương năm nay vừa mới mười bốn, vẫn còn non trẻ, đại gia còn cần phải cẩn thận mà yêu thương nàng ta.” Tô Vân Cẩm mỉm cười, hướng nàng ta nói: “Ra ngoài lĩnh thưởng đi.” Từ mama lên tiếng trả lời rồi rời khỏi, lòng tràn đầy vui mừng, nhẹ nhàng khép chặt cửa phòng, chỉ cảm thấy bả vai bị người nào nhẹ vỗ một cái, xoay người lại, một gã thân binh nhét miếng vàng lá vào trong tay nàng. Từ mama vừa mừng vừa sợ, chỉ nghe thân binh kia trầm giọng nói: “Tiền thưởng của Tô gia dư giả để mua tiểu cô nương này, một hồi nếu thấy cái gì không nên thấy, nhớ giữ cẩn thận cái miệng của ngươi.”

Trong sương phòng, Tô Vân Cẩm mặt mang ý cười, hắn đứng trước mặt Vân Nhiễm khoan thai đánh giá tiểu hài tử nàng. Thân thể của nàng đã đủ trưởng thành, nhẹ nhàng nhỏ bé, cái yếm hồng nhạt như khói ẩn ẩn bao lấy thân hình mềm mại duyên dáng của nàng, càng nhìn càng động lòng người, thật sự là báu vật hiếm có. Vân Nhiễm bị hắn nhìn chằm chằm trong lòng liền sinh ra cảm giác sợ hãi, cũng may Tô Vân Cẩm yêu thích nữ hài tử, nàng ngược lại không cần làm ra vẻ phóng túng, xu nịnh hơn nữa. Tề Mạc đã nói, càng giả bộ hồ đồ ngây thơ, vị Tô chưởng môn này sẽ càng thích. Tô Vân Cẩm đợi một hồi, thấy Vân Nhiễm lông mi dài buông xuống, trên mặt tái nhợt hiện ra một tia đỏ ửng, chân tay lộ ra bộ dạng luống cuống đáng thương, liền cười nhẹ nói: “Ngẩng đầu.”

Chỉ thấy Vân Nhiễm thân thể nhẹ nhàng run rẩy, ngẩng đầu lên rất nhanh liếc nhìn hắn đầy sợ hãi, nhìn một cái liền bị kinh sợ vội cúi đầu xuống. Tô Vân Cẩm bỗng nhiên cảm thấy bụng dưới nóng lên, làm sao còn kiềm chế được, khàn giọng kêu: “Qua đây.” Vân Nhiễm cúi đầu tiến lên, liếc mắt thoáng nhìn đai ngọc nạm vàng vòng quanh hông hắn. Ngọc thạch trong suốt trơn bóng, là trang sức nạm vàng tinh tế, vừa thấy liền hiểu ra vì sao Tề Mạc bằng lòng bỏ ra hai mươi lượng vàng, cũng khó trách. Nàng vươn tay cởi đai ngọc, lại nghe Tô Vân Cẩm cười nói: “Ta tự mình cởi.” Mắt thấy Tô Vân Cẩm đem đai ngọc tự tay cởi xuống, đặt bên giường, Vân Nhiễm cắn môi, tiến lên giúp hắn cởϊ áσ khoác, tim đập ngày càng kịch liệt, cái kim kia được giấu trong búi tóc của nàng, đợi nàng đi vòng qua phía sau Tô Vân Cẩm, chỉ cần một chút, là có thể hạ thủ… Vân Nhiễm nâng lấy áo khoác của hắn, chậm rãi dịch tới phía sau Tô Vân Cẩm, một tay lặng lẽ sờ hướng búi tóc, chợt nghe hắn cười một tiếng, xoay người lại. Vân Nhiễm bất động thanh sắc đưa tay buông, Tô Vân Cẩm đã tự mình cởi nội y, lộ ra một cơ thể cường tráng, nhìn nàng nụ cười giả tạo nói: “Chúng ta đến chơi một trò chơi thú vị đi.”

Tạ Phong mặc một thân quần áo nô bộc, vết sẹo trên mặt đã bị A La lấy thuốc bột che đi, lúc này đang đứng ở ngoài hành lang, chậm rãi đợi thời cơ. Hắn thật sự thích tên kia gọi Vân Nhiễm là tiểu cô nương, chỉ tiếc… Đại đương gia quên nói cho nàng, Tô Vân Cẩm một thân khổ luyện ngoại gia công phu đã tới đỉnh cao, chớ nói một cái kim châm, đao kiếm bình thường cũng khó làm hắn bị thương nửa phần. Trên Kim châm hiển nhiên không có bôi độc, nhưng Tô Vân Cẩm háo sắc không phải là giả, thấy Vân Nhiễm có vẻ đẹp nữ hài tử như vậy, chắc chắn sẽ nổi điên lên, chơi trò da^ʍ ô một phen, chỉ đợi hắn hồn phách lên mây, liền nhân cơ hội ra tay. Tạ Phong sờ sờ đoản đao chém sắt như chém bùn trong lòng, cong môi cười, phi người lên sà hành lang.