Yên Huyết Nhất Điểm Sát

Chương 2

Vài dặm ngoại ô Ký châu, trong đêm đen mù mịt thân ảnh nhỏ bé, đơn bạc của Vân Nhiễm không ngừng tiến về phía trước.

Bây giờ thù lớn đã được báo, nàng cũng đã mất đi người thân nhất trên đời. Con đường mênh mông phía trước từ nay nên đi đâu về đâu? Trong lòng Vân Nhiễm cảm thấy một trận chua sót, lại mơ hồ nghe thấy phía sau truyền đến tiếng vó ngựa, mặt nàng biến sắc, lập tức nhẹ nhàng chạy ra phía sau bụi cây rậm rạp bên đường ẩn nấp.

Chạy vội một hồi, tiếng vó ngựa phía sau đã không còn nghe thấy nữa, Vân Nhiễm trong lòng sửng sốt, lúc này cách lúc nàng ám sát Vương Nhân Viễn vừa mới nửa canh giờ, thế nào đã bị người ta phát hiện, đuổi theo? Nàng nghiêng tai lắng nghe, trong rừng trừ thỉnh thoảng có tiếng cú kêu, còn lại bốn phía đều là một mảnh tĩnh mịch, nàng nhẹ nhàng thở ra, chợt nghe phía sau cách đó không xa truyền ra một tiếng vang nhỏ, sắc mặt Vân Nhiễm khẽ biến, bỗng đem tay phải nắm chặt chuôi kiếm bên eo, dừng lại cước bộ.

Một âm thanh khàn khàn từ phía sau nàng vang lên: “Vân tam tiểu thư, chuyện ngươi đã phạm phải, bây giờ còn nghĩ có thể trốn được sao?” Tiếng nói vừa dứt, hơn mười cái bóng người lần lượt từ chỗ tối xuất hiện, đem nàng bao vây tứ phía. Vân Nhiễm thấy người tới chính là đám đại nội thị vệ, kẻ đã đem hai vị huynh trưởng của nàng đi, cầm đầu là Viên thống lĩnh ngày đó ở Vân gia bảo vênh mặt hất hàm sai khiến, không coi ai ra gì, hiện giờ cặp mắt ấy lại ở trên mặt nàng trên người nàng đánh giá một lượt, hiển nhiên là không có ý tốt, thấy thế trong lòng nàng liền tăng thêm cảnh giác, tay phải hơi vận lực, đem nhuyễn kiếm ở bên hông nắm chặt.

Viên thống lĩnh thấy nhuyễn kiếm phát sang trong tay nàng, mỉm cười mỉa mai nói: “Ngày đó đại nhân bọn họ chỉ nhìn ngươi bằng mắt, lại không ngờ tới một mỹ nhân yểu điệu như thế, cũng là một cô nương có chút bản lĩnh.” Một người bên cạnh cười nói: “Nữ tặc này trời sinh có diện mạo câu dẫn người, chi bằng để cho huynh đệ ta nếm chút mùi vị.” Viên thống lĩnh cười mắng: “Ngươi muốn chết sao, Ôn đại nhân đã chỉ đích danh phạm nhân, mà ngươi cũng dám chạm sao! Nhanh đi đem con nhóc kia bắt lại rồi nói tiếp.” Người nọ rút đao bạc ra, cười hì hì hướng Vân Nhiễm đi đến, trong miệng trêu đùa nói: “Không cho ta chạm nàng, làm sao bắt? Lỡ đâu ta không cẩn thận, sờ tới chỗ nào, Viên thống lĩnh cũng đừng mắng ta.”

Vân Nhiễm ánh mắt lành lạnh, nghe bọn hắn nói giỡn mà không nói một lời, đợi người nọ đi tới trước người hơn một trượng, thân thể chợt chuyển động, nhuyễn kiếm trong tay bất ngờ bắn ra, thị vệ kia bỗng nhiên gặp phải một đao thanh quang mạnh mẽ thì cả người dao động mạnh, cuống quít nghiêng người né tránh, lại cảm thấy bên tai mát lạnh, thì ra tai trái đã bị cắt đứt. Bọn thị vệ biết người nọ võ công không kém, lại ở chiêu thứ nhất bị Vân Nhiễm chặt đứt tai trái, tất cả đều cả kinh, bối rối thu hồi vẻ khinh thường nàng. Viên thống lĩnh trầm mặt quát: “Mọi người tập trung, tốc chiến tốc thắng!” Bọn thị vệ ầm ầm lên tiếng trả lời, lấy ra binh khí liền tiến lên bao vây tấn công nàng. Đánh được một lúc, bọn thị vệ thấy nhuyễn kiếm trong tay Vân Nhiễm như linh xà khi mềm mại khi mạnh mẽ, chiêu kiếm quỷ dị khó lường, hiển nhiên là được danh sư chỉ điểm, nhưng tuyệt không phải võ công của Vân gia bảo, trong lòng không khỏi âm thầm cảm thấy kì quái. Nhưng dù sao nhân số hai bên chênh lệch lớn, Vân Nhiễm ít kinh nghiệm chiến đấu, xuất chiêu lộ ra vẻ trúc trắc, bước chân dần dần tán loạn, hô hấp nặng nề, mắt thấy nếu đấu tiếp mấy chiêu nữa nói không chừng sẽ bị chúng bắt được. Vân Nhiễm thấy không ổn, nghĩ đến nếu như rơi vào tay đám người này sẽ không tránh khỏi việc sẽ bị bọn họ làm nhục, trong mắt nàng một mảnh u ám, nhuyễn kiếm trong tay vòng lên cổ, muốn một kiếm tự sát.

Vào ngay lúc này, chợt nghe Viên thống lĩnh lớn tiếng quát: “Người nào!” Bọn thị vệ thấy có người đến, nhất thời ngừng tấn công Vân Nhiễm, nhao nhao nhìn chằm chằm hướng Viên thống lĩnh quát, nín thở chờ đợi. Vân Nhiễm trong lòng khẽ động, cổ tay chấn động, vốn đã vòng nhuyễn kiếm lên cổ lập tức xoát một tiếng, trực tiếp thu tay. Nàng cầm kiếm vào thế phòng thủ, đưa ánh mắt nhìn theo hướng bọn thị vệ, thấy phía sau bụi cây cách đó không xa thấp thoáng hiện ra vài bóng người, một thanh âm trâm thấp dễ nghe từ chỗ tối chậm rãi vang lên: “Đi ngang qua, không hề cô ý.” Viên thống lĩnh hơi ngẩn ra, nói: “Đã không cố ý, vì sao không chịu hiện thân!” Người nọ dường như cười một tiếng, lại không tiếp tục đáp lời. Một tên thị vệ tức giận mắng: “Câu hỏi của Viên thống lĩnh – Long vệ quân của kinh thành, mà điêu dân như ngươi dám không trả lời! Đêm hôm khuya khoắt đi dạo nơi đồng không mông quạnh này? Xem ông mày là thằng ngốc à? Mau mau lăn ra đây cho đại nhân kiểm tra!”

Hắn vừa dứt lời, thì nghe thấy tiếng động, những người kia lại thực sự từ sau bụi cây đi ra. Viên thống lĩnh thấy đối phương tổng cộng có bốn người, đều một thân phục trang, phong trần mệt mỏi, xác thực là bộ dạng gấp rút lên đường, không khỏi đè xuống một chút nghi ngờ. Tuy biết người giang hồ nửa đêm gấp rút lên đường khẳng định có gì đó kì quặc, nhưng hắn một lòng muốn bắt Vân Nhiễm trở về phục mệnh, cũng không muốn ở đây gây thêm phiền phức, khoát tay áo, đang chuẩn bị cho qua, một người trẻ tuổi đẫn đầu đám người đã lạnh lùng lên tiếng: “Long vệ quân? Thủ hạ của Ôn Hoài Phong?” Viên thống lĩnh nghe giọng của người này ngữ khí sắc bén dị thường, trong lòng khẽ động, nhìn kỹ lại, thấy người này làn da trắng nõn, ngũ quan xinh đẹp tuyệt trần, quả thật là nữ tử cải trang, lại nghe nàng một lời nhắc đến tục danh của Ôn đại nhân, lại càng lấy làm kinh hãi. Bên cạnh sớm đã có thị vệ mở mồm mắng: “Lớn mật! Một đám thảo dân, lại dám gọi thẳng tục danh của Ôn đại nhân, không cần mạng sao!” Tiếng nói vừa dứt, mấy người phía sau nàng kia đồng loạt cười nhẹ, Viên thống lĩnh trong lòng biết có khác thường, một người trẻ tuổi trên mặt có vết sẹo uể oải quay đầu lại cười nói: “Đại đương gia, ngươi không muốn gây sự, nhưng hôm nay gặp phải lại là người của Ôn Hoài Phong.” Vị đại đương gia kia chính là người nam tử vừa nói khi nãy, hắn ta đứng sau cùng đám người, khuôn mặt vẫn ẩn trong bóng tối, không thấy rõ dung mạo biểu tình, chỉ nghe được trong tiếng nói trầm thấp của hắn tựa hồ mang theo một ý cười bất đắc dĩ, thản nhiên nói: “Động thủ đi.”

Hắn vừa nói dứt ba chữ này, liền có mấy đạo ngân quang theo đó xuất ra, chỉ nghe trong đám thị vệ luôn mồm kêu thảm, đã có mấy người ngã xuống. Viên thống lĩnh trông thấy những thị vệ đắc lực ngay tức khắc ngã xuống, mới biết trên những ám khí này đều bôi độc Kiến Huyết Phong Hầu, trong lòng hắn hoảng hốt, run giọng nói: “Các ngươi thật to gan, dám tập kích mệnh quan triều đình!” Người trẻ tuổi trên mặt có vết sẹo nghe vậy cười nói: “Không sợ, một lát nữa các ngươi chết sạch rồi, còn có ai biết được việc này?”

Nói xong nghiêng đầu hướng đồng bọn nháy mắt một cái: “Tiểu Dạ, so một chút không?” Người kia toàn thân hắc y, dáng người gầy gò, sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị, lúc này nghe thấy người trẻ tuổi kia đề nghị, trong mắt hơi lộ ra ý cười, chậm rãi gật đầu một cái. Người trẻ tuổi kia cười dài một tiếng, thân ảnh như mũi tên, chỉ trong phút chốc hắn đã đến gần đội địch, bọn thị vệ chỉ thấy hàn quang thoáng qua, đã thấy một người yết hầu phun máu, chết dưới đoản đao ở trong tay hắn. Người trẻ tuổi kia nghiêng người né qua vết máu, trong miệng cười hì hì mấy tiếng, nói: “Một.” Thân hình theo đó vụt qua, quỷ dị đứng trước mặt một tên thị vệ khác. Thị vệ kia bị dọa cho hoảng hốt, đem quỷ đầu đao trong tay chém thẳng vào người trẻ tuổi, người trẻ tuổi kia cũng không lẩn tránh, nhìn chuẩn thế tới, mạnh mẽ quát một tiếng, đoản đao nhanh chóng xuất ra liền đem cổ tay của tên thị vệ kia cắt đứt. Cổ tay bị cắt đứt kia vẫn nắm chặt lấy quỷ đầu đao, không khí lúc này hòa cùng tiếng gió vi vu càng thêm phần quỷ dị, cổ tay người kia bay qua đỉnh đầu của mọi người, máu tươi lập tức văng tứ tung. Người trẻ tuổi trên mặt đầy máu tươi, nhìn qua có vài phần đáng sợ, hắn vươn lưỡi tùy tiện liếʍ nhẹ khóe miệng, hai mắt híp lại, cánh tay vận lực, đem đoản đao đâm vào ngực tên thị vệ, cao giọng cười nói: “Hai!” Hắc y có thân ảnh gầy gò từ đầu tới giờ chưa nói một lời, nhưng động tác cũng chưa từng chậm nửa phần, chỉ thấy tay hắn cầm Mặc Sắc trường kiếm, ở giữa đám thị vệ xuyên qua như thoi, chiêu thức ngắn gọn mà có lực, một kiếm đâm ra tất có người kêu thảm bỏ mạng.

Trong nháy mắt, cả đám đông người như vậy giờ chỉ còn lại hai người là Viên thống lĩnh và Vân Nhiễm. Người trẻ tuổi mặt sẹo trong miệng đã đếm tới “sáu”, hắn quay đầu cùng hắc y đồng bạn liếc mắt nhìn nhau, hai người trong mắt ý cười đồng thời lóe lên, lại đều nhìn về hướng củaViên thống lĩnh. Vào lúc này, một đạo ngân quang mạnh mẽ xé gió xẹt qua, bay thẳng tới chỗ Viên thống lĩnh, lúc mọi người quay ra chỉ thấy hắn đang lấy tay che ngực, trên mặt hiện ra biểu tình kinh hãi tột độ, ngay cả một tiếng rên cũng không kịp thốt ra, liền ngã ngay xuống đất bỏ mình. Người trẻ tuổi kia vẻ mặt cực kỳ chán nản, oán giận nói: “A La, ngươi thế nào…” Bị hắn gọi là A La nữ tử mặt không chút biểu cảm, tung mình lên, từ thi thể của những thị vệ thu hồi lại ám khí, cất vào trong túi. Lúc này, tiếng cười trầm thấp của Đại đương gia lại vang lên, người cũng từ trong chỗ tối đi ra: “A La mà không tranh ra tay trước, để hai người các ngươi tranh nhau người thứ bảy, chỉ sợ phải đấu đến bình minh, chúng ta còn phải gấp rút lên đường.” Vân Nhiễm vẫn đứng ở chỗ cũ, yên lặng nhìn mấy người thảo luận gian giải quyết một bọn thị vệ, giờ phút này thấy đại đương gia rốt cuộc cũng hiện thân, liền chăm chú ngước nhìn hắn. Người này nhìn qua vẫn còn rất trẻ, ngũ quan tuấn nhã, hai mắt phượng hoàng, trong mắt tuy vẫn mang theo ý cười, nhưng cả người lại tản ra một vẻ âm trầm, làm người ta sinh ra cảm giác sợ hãi. Hắn thấy ánh mắt Vân Nhiễm đang tìm tòi nghiên cứu mình, cũng nhìn lại nàng, thấy thế trong lòng có một tia kinh hãi, nàng bèn rủ mắt xuống. Thiếu nhiên mạnh sẹo thấy thủ lĩnh lên tiếng, liền không còn phàn nàn gì thêm, ánh mắt nhìn sang chỗ Vân Nhiễm, cười cười hỏi: “Vị này mỹ nhân, xưng hô như thế nào?” Vân Nhiễm thấy toàn thân hắn nhuộm đầy vết máu, nhưng trên mặt vẫn bộ dạng thản nhiên thân mật, trong lòng ngày càng khẩn trương, thấp giọng nói: “Vân Nhiễm.” Người trẻ tuổi kia hướng đại đương gia liếc mắt một cái, nói: “Họ Vân … Cùng Vân gia bảo chủ Vân Cửu Thiên có quan hệ sao?” Vân Nhiễm hơi do dự, nhưng thấy biểu tình cười như không cười trên mặt đại đương gia, trong mắt lộ ra vẻ sắc bén, ở bên cạnh chậm rãi đợi nàng trả lời, trực giác không chấp thuận nàng nói dối, liền thành thực đáp: “Vân Cửu Thiên chính là gia phụ của ta.” Người trẻ tuổi kia gật gật đầu, hướng đại đương gia nói: “Vân gia bảo gần đây đắc tội triều đình, thảo nào nàng bị long vệ quân truy sát. Đại đương gia, nên hay không nên để nàng đi?” Vân Nhiễm trong lòng căng thẳng, nhịn không được giương mắt hướng đại đương gia nhìn lại, thấy sắc mặt hắn như đang có điều phải suy nghĩ, bên môi chậm rãi lộ ra một ý cười, nhẹ gật đầu đầu một cái. Người trẻ tuổi kia cười nói: “Vân tiểu thư, chúng ta còn phải gấp rút lên đường, từ đây mỗi người một đường.”

Vân Nhiễm lúc này mới nhẹ lòng, nàng gật đầu thuận theo, hướng đại đương gia khẽ nói: “Chuyện hôm nay, Vân Nhiễm cả đời sẽ không tiết lộ nửa câu.” Nói xong hướng mấy người khác gật đầu tỏ ý, vội vàng xoay người rời khỏi chỗ thị phi này. Chợt nghe đại đương gia ở phía sau chậm rãi nói: “Chậm đã.” Vân Nhiễm thân thể chấn động, bước chân lập tức dừng lại, lòng bàn tay không khỏi tràn ra mồ hôi lạnh, lặng lẽ đưa tay nắm lấy chuôi kiếm vốn đã thu hồi bên hông, chậm rãi quay người lại. Đại đương gia nhìn nàng mỉm cười, tựa lơ đãng nói: “Tại hạ chợt nhớ tới có một việc đang cần người giúp, không biết Vân tiểu thư có nguyện ý giúp một tay hay không?” Vân Nhiễm rũ mi, trong lòng thầm than, lại chỉ có thể thấp giọng nói: “Các vị đối với ta có ơn cứu mạng, nếu như có việc gì tiểu nữ có thể giúp được, Vân Nhiễm nguyện tận lực dâng hiến sức lực nhỏ bé này.”‘