Cô Nương Nhà Thợ Săn

Chương 35: Khoản đãi

Mục Dương Linh nhìn Lưu gia đánh người, nóng lòng muốn thử nhưng chờ nàng vén tay áo, Mục Thạch đã nhanh chóng chạy tới, hắn che lại miệng của nữ nhi, kéo người đến phía sau, đè thấp thanh âm quát: “Không phải ngươi đã nói muốn tới đây giúp dì cả bà của ngươi thu lúa? Ngươi hùng hài tử, ai kêu ngươi xen mồm? Về sau ngươi còn muốn xuất giá hay không?”

Mục Thạch mới đi được nửa đường đã nghe mấy thiếu niên choai choai ở nơi đó nói chuyện sinh động như thật về chuyện nữ nhi dạy dì cả bà của nàng trước khi chết phải kéo theo một nhà của Mã Đại Quý, hắn tức giận trên đầu đều sắp bốc khói.

“Ngươi chạy nhanh mang theo các biểu muội biểu ca của ngươi đi thu lúa, đây là chuyện của người lớn, ta không cho phép ngươi trộn lẫn, ngươi lại không nghe lời, về sau ta đi ra ngoài sẽ không mang theo ngươi.”

Mục Dương Linh rụt cổ, ủ rũ “Vâng” một tiếng, nàng tiến lên kéo lấy đám người Lưu Luân đang xem đến mùi ngon, nói: “Chúng ta đi giúp nhà dì cả bà thu lúa, biểu muội, nhanh mang chúng ta đi.” Mục Dương Linh duỗi tay kéo Mã Tú Hồng.

Mã Tú Hồng nhìn tổ mẫu, lại nhìn giữa sân, có chút lo lắng.

Lưu Luân liền vỗ bộ ngực nói: “Biểu muội yên tâm, có gia gia của ta ở đây, không ai có thể khi dễ được cô bà.”

Mã Tú Hồng dắt tay muội muội mang mọi người đi ra ngoài ruộng, nàng liếc mắt nhìn trộm Mục Dương Linh một cái, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn biểu tỷ.”

Mục Dương Linh nhướng mày, Mã Tú Hồng liền nói: “Nếu không nhờ có biểu tỷ, cữu cữu bọn họ cũng sẽ không tới đây.”

“Các ngươi sớm nên nhờ người trở về kêu nhà cữu cữu, tuy rằng bọn họ bận rộn, nhưng vì chuyện của dì bà, vẫn dành ra chút thời gian để tới.”

Mã Tú Hồng lắc đầu, càng thêm nhỏ giọng nói: “Chuyện của tổ mẫu không giống, bà cốt nói tổ mẫu khắc phu khắc tử khắc tôn.”

Mục Dương Linh nhíu mày, “Ngươi tin tưởng?”

“Không tin,” Mã Tú Hồng lắc đầu, “Nhưng người khác đều tin tưởng, tổ mẫu nói, nhà cữu cữu cũng tin tưởng……”

Mục Dương Linh lập tức không nói chuyện, trong lòng lại có cân nhắc, có thanh danh này, cho dù dì cả bà vẫn luôn nỗ lực, thì cũng sẽ bị người của thôn Tây Sơn cùng người của Mã gia bài xích, thậm chí nhà mẹ đẻ bên này cũng sẽ không muốn nhìn thấy bà.

Bằng không, lấy tính cách người của thôn Lâm Sơn luôn bênh vực người của mình, không có khả năng mấy năm nay sẽ không ra mặt cho dì cả bà, nói đến cùng, dì cả bà vẫn bị thanh danh này liên lụy.

Mục Dương Linh híp mắt, đường đến tứ thôn cũng không xa lắm, đi đường lớn sau đó rẽ trái, đi nửa canh giờ thì đến.

Sáu hài tử đứng ở ngoài ruộng, Mục Dương Linh nói: “Ta đi nhổ cỏ tranh, các ngươi ở phía sau xoa dây thừng, quay đầu lại các ngươi ôm lúa tới đây, ta buộc lúa, chúng ta chờ đến khi buộc lúa xong hết thì lại khiêng trở về.”

Mọi người đều nghe theo sự an bài của Mục Dương Linh, mấy hài tử, bao gồm hài tử nhỏ nhất là Mã Tú Lan cũng từng làm qua việc nhà nông, cho nên tay chân đều thực nhanh nhẹn, Lưu Dung cùng Mã Tú Hồng thì chiếu cố nàng, mấy hài tử cãi nhau ầm ĩ, thế nhưng một chút cũng không cảm thấy mệt, chờ đến giữa trưa, hai mẫu ruộng lúa đều bị sáu hài tử buộc xong.

Mục Dương Linh vung tay lên, nói: “Buổi chiều ta sẽ tới khiêng, các ngươi đi chơi đi.”

Lưu Đình hắc hắc cười nói: “Cần gì phiền toái như vậy, mấy thúc bá đều còn ở đây, bọn họ mỗi người khiêng vài lần là xong rồi.”

Mục Thạch cũng không muốn nữ nhi mệt nhọc, nhưng cũng không tán đồng các huynh đệ Lưu gia đi giúp dì cả bà khiêng lúa, “Mọi người lại đây là để thương lượng, nếu kéo bọn hắn đi làm việc nhà nông, bọn họ ngoài miệng không nói, trong lòng khẳng định sẽ có chút không thoải mái, cho nên vẫn là hai cha con chúng ta cùng hai người biểu cữu của ngươi đi là được rồi, hai cha con chúng ta có sức lực lớn, đi qua đi lại mấy lần thì cũng không sai biệt lắm.”

“Cha làm chủ đi.” Mục Dương Linh tò mò hỏi: “Cha, bọn họ đâu?” Hiện tại trên cốc tràng không có một bóng người.

“Được tộc trưởng Mã gia mời đến nhà của hắn, ta thấy các ngươi bên này cũng gần xong, liền tới đây nhìn xem.”

“Mã gia đã nói như thế nào?”

Tỷ muội Mã Tú Hồng cũng dựng lên lỗ tai, Mục Thạch sờ sờ đầu các nàng, nói: “Không phân lại cốc tràng nữa, chuyện hôm qua là do nhà của Mã Đại Quý không đúng, phải xin lỗi dì cả bà ngươi, bởi vì dì cả bà ngươi cũng ném lúa của nhà hắn ra đường, chịu tổn thất cũng không ít, cho nên không có bồi thường.”

Mục Dương Linh nhíu mày, “Cái này không phải là bất công sao? Còn rõ ràng như vậy.”

“Được rồi, có thể có kết quả này cũng đã không tồi, Mã Đại Quý có ba nhi tử, bảy tôn tử.” Thời đại này, có nhi tử mới là vương đạo.

Tuy rằng Mục Dương Linh cảm thấy bất đắc dĩ, cũng phải thích ứng quy tắc này.

Mọi người trở lại Mã gia, dì cả bà đã vo gạo nấu cơm, thấy Mục Dương Linh bọn họ trở về, không khỏi lau một chút nước mắt, tiến lên giữ chặt tay của Mục Dương Linh nói: “Ngươi đứa nhỏ này, tính tình cũng quá ngay thẳng, giống như đúc tổ mẫu của ngươi, tính tình như vậy nam tử còn sẽ bị thua thiệt, huống chi là nữ hài? Dì bà cảm ơn ngươi, sau này ngươi không thể lại xúc động như vậy, ngươi còn muốn tìm nhà chồng.”

Mục Dương Linh sợ mình không gật đầu sẽ bị xách ra ngoài đơn độc giáo dục, vội gật đầu nói: “Ta đã biết, dì cả bà.”

Lúc này Mã Lưu thị mới thở một hơi, nhìn Mục Thạch nói: “Ngươi xử lý dê núi đi, ta mang theo mấy hài tử đi vườn rau hái rau, cơm đã nấu, ngươi nhìn lửa là được.”

Mục Thạch đồng ý.

Hài tử bảy tám tuổi ở trong nhà nông có thể được xem như là một lao động, trừ bỏ Mục Dương Linh, cho nên Mã Lưu thị có mấy hài tử gia nhập, rất nhanh đã nhóm lửa nấu ăn.

Bởi vì thịt dê nhiều, Mã Lưu thị xuống tay cũng không cố kỵ, trước tiên nấu một nồi canh thịt dê, sau đó lại nấu thịt dê kho tàu, nấu thịt dê đều là một nồi lại một nồi, lại đưa tới hai con thỏ ngày hôm qua Mục Dương Linh đã săn được, làm thành thịt thỏ xào, dĩ vãng trên bàn có một đĩa đồ ăn có thịt đã không tồi, hiện tại nấu nhiều như vậy, Mã Lưu thị thực vừa lòng.

Chờ Lưu Đại Tiền dẫn mọi người trở về, ngửi được mùi hương, tất cả đều không hẹn mà cùng nuốt nước miếng, mắt trông mong nhìn về phía phòng bếp.

Mã Lưu thị cầm chén đũa ra, cười nói: “Nhanh lấy bàn ra ngồi đi, đồ ăn đều đã làm xong.”

Lưu Trang dẫn đầu chạy ra, cười hì hì nói: “Ta tới, ta tới, cô mẫu, ngồi ở đâu?”

“Ngồi ở trong sân đi, nơi này ấm lại có gió, mát mẻ.”

Để sớm được ăn cơm, mọi người đều vén lên tay áo, chỉ chốc lát sau đã ngồi đầy hai cái bàn, tuy rằng nhìn đồ ngon ở trên bàn đến nuốt nước miếng, nhưng cũng không ai dám động chiếc đũa, mọi người đều chờ các trưởng bối động đũa trước.

Mà bàn của trưởng bối, đều nhìn Lưu Đại Tiền.

Lưu Đại Tiền ngồi ở đầu bàn, động chiếc đũa gắp một đũa đồ ăn bỏ vào trong miệng, nhai nhai, nuốt xuống, nhìn mọi người nói: “Được rồi, mọi người đều ăn đi.”

Nhóm Lưu Trang nóng vội bắt lấy chiếc đũa, chờ vài vị thúc bá trưởng bối gắp một chiếc đũa lúc sau mới hướng về phía những đồ ăn có thịt ăn ngấu nghiến.

Mấy nhà bọn họ không giống Mục gia, trời sinh là thợ săn, vào núi không bao giờ ra về tay không, mỗi ngày đều có thịt ăn, tuy rằng nông nhàn bọn họ cũng sẽ vào núi, nhưng mười lần có ba lần có thể đánh trúng con mồi thì đã không tồi.

Mà ngày mùa, cũng chỉ có thể chạy đến trấn trên mua mấy lượng thịt để ngửi một chút vị thịt, tự nhiên là thịt đều được hài tử cùng lão nhân trong nhà ăn.

Mục Dương Linh cùng mấy hài tử không thể lên bàn, dì cả bà không thể thiên vị bọn họ, vốn dĩ chỉ có một chén nhỏ đồ ăn, Mục Thạch trực tiếp cầm hai cái bồn gắp thịt ở nhà chính đưa cho bọn hắn ăn.

Sáu hài tử ngồi ở trên ghế nhỏ vây quanh một cái tấm ván gỗ xếp thành bàn nhỏ, vươn tay gắp đồ ăn trong bồn.

Lưu Luân dùng một bên tay bắt lấy một khối thịt dê gặm, một bên hàm hồ nói: “Ta liền biết đi theo biểu tỷ có thịt ăn, biểu tỷ, lần sau ngươi vào núi bắt con mồi cho chúng ta đi, tay nghề nướng thịt của ca ca ta rất tốt.”

Lưu Dung ngẩng đầu liếc mắt nhìn đệ đệ một cái, khát vọng nhìn Mục Dương Linh, Mục Dương Linh nói: “Lần sau đi, gần đây ta có chút bận rộn, nếu các ngươi muốn ăn thịt thì đi tìm ta, ta bắt con thỏ cho các ngươi.” Nàng nhíu mày nói, “Hôm nay con thỏ đã quá nhiều, nếu không bắt nhiều một chút, sang năm đầu xuân con thỏ sẽ thành hoạ.”