Cô Nương Nhà Thợ Săn

Chương 34: Giáo huấn

Mục Dương Linh lôi kéo ba người biểu huynh muội chạy đến cốc tràng, Mã Lưu thị một tay nắm một cháu gái quật cường đứng ở giữa cốc tràng, bóng dáng bi thương mà tịch liêu, đối diện, Mã Đại Quý đang khuyên bảo tộc nhân một lần nữa phân phối lại cốc tràng.

Cốc tràng của thôn Tây Sơn cũng giống như cốc tràng của thôn Lâm Sơn, đều là thôn dân ra tiền để tu sửa, sau đó thì dựa theo số đồng ruộng của một nhà một hộ mà phân chia.

Mã thị là một họ lớn của thôn Tây Sơn, cho nên năm đó bọn họ đã ra đầu to, tự nhiên cũng chiếm đầu to, cốc tràng này, hơn phân nửa đều thuộc về Mã gia.

Cốc tràng trên danh nghĩa của Mã Lưu thị là của cha chồng lúc trước đã phân cho trượng phu bà, bên kia chính là của nhà Mã Đại Quý.

Cha chồng của bà chỉ có hai nhi tử là Mã Đại Quý cùng Mã Đại Phú.

Hiện tại Mã Đại Quý muốn một lần nữa phân chia cốc tràng đưa ra lý do cũng thực đầy đủ, Mã Lưu thị không có tôn tử, trong nhà đồng ruộng lại ít, căn bản không sử dụng được cốc tràng lớn như vậy, mà phía dưới của hắn có ba nhi tử, cháu trai cháu gái có mười người, một nhà mười người, đồng ruộng cũng càng ngày càng nhiều, cốc tràng mà lão cha lúc trước phân căn bản không đủ dùng.

Hắn lấy lý do cũng thực vô sỉ, nhưng không có ai cảm thấy không đúng, bởi vì nhà Mã Lưu thị không có nam đinh, đã mang ý nghĩa là tuyệt hậu, ý nghĩa sau khi bà chết, bà sở hữu phòng ở, cốc tràng, vườn rau đều sẽ ưu tiên phân phối cho một nhà Mã Đại Quý.

Chuyện như vậy ở nông thôn là việc rất phổ biến, nếu không phải Mã Hữu Tài hại chết con trai con dâu cùng tôn tử của bà, Mã Lưu thị dù không vui, cũng sẽ không phản đối.

Nhưng hiện tại không được, bà thà đem mấy thứ này đập nát cũng không để lại cho một nhà Mã Đại Quý.

Cho nên bà đứng ở giữa cốc tràng, nói rõ ràng từng chữ: “Nếu ai dám phân chia lại cốc tràng của ta, hôm nay ta sẽ chết ở chỗ này.”

Mục Dương Linh thực tức giận, “Dì cả bà, làm gì động một chút liền muốn sống muốn chết?” Nàng chạy lên phía trước kéo bà đến sau lưng, nghiêng mặt liếc mắt nhìn Mã Đại Quý một cái, sau đó lại nhìn Mã Lưu thị nói: “Dì cả bà, ngươi thật ngốc, nếu ngươi chết, nhóm biểu muội cũng chỉ có thể chết theo, bọn họ dùng nước rửa sạch một chút vết máu trên cốc tràng sau đó nên dùng như thế nào thì lại dùng như thế đó, kết quả cuối cùng không phải là tiện nghi cho bọn họ? Nếu ta là ngài, ta sẽ đi nha môn cáo bọn họ khi dễ quả phụ, nếu ngài không muốn đi, cũng rất đơn giản, trực tiếp đập hư cốc tràng, ai muốn dùng thì ra bạc tu sửa, nếu không được nữa, ngài đã muốn chết, thì còn gì phải sợ? Trước khi chết phải kéo theo một nhà bọn họ, trước khi chết có thể kéo thêm mấy cái đệm lưng, trên đường đến hoàng tuyền cũng có người làm bạn?”

Mục Dương Linh nói chuyện thực nhẹ nhàng, mọi người lại bị tiểu cô nương dọa sợ, ngay cả Mã Lưu thị cũng không khỏi hoảng sợ, âm thầm lo lắng, bà muốn dùng cái chết để uy hϊếp bọn họ, nhưng cũng không muốn đem cháu gái kéo xuống nước, những lời ngôn luận này nếu truyền ra ngoài, chỉ sợ làng trên xóm dưới đều biết cháu gái có tính tình cương liệt, tính cách như vậy ở trên người nam tử còn có thể được xem là một cái thanh danh tốt, nhưng ở trên người một nữ tử lại không phải là một đánh giá tốt.

Cháu gái một lòng vì bà, sao bà có thể liên lụy cháu gái?

Mục Dương Linh không biết suy nghĩ trong lòng của Mã Lưu thị, chỉ nói: “Dì cả bà, việc này không phải một nhà bọn họ có thể quyết định, không bằng hỏi một chút tộc trưởng Mã gia các ngươi đang có ý tứ gì?”

Mã Đại Quý cười lạnh nói: “Đây là chuyện trong tộc của Mã gia chúng ta, khi nào thì một người ngoài như ngươi có thể vươn tay vào?”

“Ai nói đây là chuyện trong tộc của Mã gia các ngươi?” Lưu Đại Tiền không ngừng đẩy nhanh tốc độ, cuối cùng cũng mang theo một đám người đuổi tới, hắn bước ra từ trong đám người, cười lạnh nói: “Cô mẫu của Lưu gia chúng ta gả đến Mã gia các ngươi là để làm tức phụ, không phải chuyên môn đưa tới cho Mã gia các ngươi khinh nhục.”

Lưu Đại Tiền ánh mắt lướt qua trên mặt Mã Đại Quý, nói: “Dựa theo cách nói của Mã Đại Quý ngươi, nhà của ngươi có mười người, cốc tràng không đủ dùng, bởi vì người nhà cùng ruộng đồng của tỷ tỷ ta ít hơn ngươi, cho nên muốn đem cốc tràng phân cho nhà các ngươi, vậy có phải những nhà khác chỉ có ba bốn người cũng muốn đem cốc tràng phân cho các ngươi?”

Lời này vừa nói ra, ánh mắt của thôn dân ở thôn Tây Sơn nhìn về phía Mã Đại Quý đều không tốt, đúng vậy, hôm nay mở ra tiền lệ, chiếm cốc tràng của Mã Lưu thị, vậy lần sau cốc tràng của nhà Mã Đại Quý lại không đủ dùng, liền sẽ chiếm cốc tràng của nhà bọn họ?

Mã Đại Quý nhận thấy được Lưu Đại Tiền có dụng tâm hiểm ác, nhảy dựng lên nói: “Ngươi nói bậy, ta rõ ràng không có ý tứ này.”

“Vậy là ngươi chỉ chuyên môn nhằm vào tỷ tỷ của ta? Tỷ tỷ của ta tốt xấu gì cũng là đệ tức phụ của ngươi, ngươi không tiếc nghĩ ra biện pháp ác độc này, chỉ vì chiếm tiện nghi của nhà tỷ tỷ ta? Lúc trước những ruộng đất kia còn chưa đút ngươi ăn no?” Lưu Đại Tiền từng bước ép sát, kéo hai đứa nhỏ Mã Tú Hồng cùng Mã Tú Lan lên, hỏi: “Chẳng lẽ các nàng không phải là cháu gái của ngươi? Chẳng lẽ các nàng không phải là huyết mạch ruột thịt của đệ đệ ngươi? Hay là đệ đệ ngươi lúc còn sống đã đắc tội ngươi, làm ngươi ghi hận?”

Lưu Đại Tiền cùng Mã Đại Quý ngang hàng, lời nói chất vấn của hắn không giống như Mục Dương Linh bị người khác xem như lời nói của hài tử, mà là đánh thẳng vào lòng người, lúc này tất cả mọi người đều tò mò nhìn Mã Đại Quý.

Mã Đại Quý hừ lạnh nói: “Đây là ngươi muốn vu khống, Lưu Đại Tiền ngươi cũng coi như là nhà thông gia với Mã gia của ta nên ta không chấp nhặt cùng ngươi, một nhà đệ đệ của ta vì sao lại suy tàn mọi người đều biết, còn không phải bởi vì khuê nữ của Lưu gia các ngươi khắc phu khắc tử khắc tôn.”

“Ngươi đánh rắm!” Lưu Đại Tiền tức giận, quay đầu nhìn Mã Đại Trung đứng ở một bên nói: “Mã Đại Trung, tộc trưởng Mã gia các ngươi muốn nói như thế nào? Có phải cũng đồng ý Mã Đại Quý khi dễ tỷ tỷ của ta? Nếu như vậy, Lưu gia chúng ta cũng không để Mã gia các ngươi vất vả, ba đôi đũa mà thôi, Lưu gia chúng ta nuôi nổi!”

Nói xong, Lưu Đại Tiền hướng về phía nhi tử Lưu Đình mắng to, “Ngươi còn thất thần làm gì? Biểu đệ của ngươi đã chết, chẳng lẽ ngươi còn không phải là người? Cô mẫu của ngươi ở chỗ này chịu khổ chịu nạn, ngươi ngay cả hiếu đạo cũng đều không hiểu, còn không nhanh thu dọn hành lý cho cô mẫu của ngươi, ta và nương ngươi cũng không kêu ngươi dưỡng lão tống chung, ngươi chỉ cần đánh cờ quăng ngã bồn cho cô mẫu của ngươi, dưỡng dục hai chất nữ của ngươi cho đến khi xuất giá là được, chuyện của ta đã có đệ đệ ngươi nhọc lòng.”

Lưu Đình ngoan ngoãn lên tiếng đáp ứng, thật sự tiến lên đỡ lấy Mã Lưu thị, nói: “Cô mẫu, chất nhi mang ngài trở về thu dọn đồ vật.”

Nếu chuyện này là thật thì cột sống của bọn họ nhất định sẽ bị người đời chọc phá?

Người của Mã gia vội vàng tiến lên ngăn cản, không dám để cho bọn họ rời đi.

Vốn dĩ Mã Đại Trung vẫn luôn trầm mặc cũng không thể không tiến lên nhận lỗi, giữ chặt Lưu Đại Tiền nói: “Lưu đại ca, việc này tộc trưởng của chúng ta cũng không biết, không bằng chờ hắn tới lại nói.”

“Đánh rắm, việc này ta ở thôn Lâm Sơn đều biết, hắn làm tộc trưởng chỉ lo nằm ở bên trong đũng quần?” Lưu Đại Tiền không lưu tình chút nào đem người đẩy ra, nhìn thanh niên trai tráng của Lưu gia nói: “Các ngươi cũng là đồ ngốc, cô mẫu của các ngươi bị người ta khi dễ như vậy, các ngươi chỉ biết đứng đó ngơ ngác, nuôi dưỡng các ngươi có ích lợi gì?”

Thanh niên trai tráng hai mươi mấy tuổi, đang là thời điểm có huyết khí vượng nhất, nghe thúc thúc ( bá phụ ) nói như vậy, bọn họ vén lên tay áo đi về phía ba nhi tử của Mã Đại Quý.

Mã Đại Quý nghe Lưu Đại Tiền nói muốn đem Mã Lưu thị đón về nhà dưỡng lão cũng không dám hé răng, lúc này thấy thanh niên trai tráng của Lưu gia xông tới, liền hô lớn: “Đây là thôn Tây Sơn của chúng ta, người của thôn Lâm Sơn các ngươi không cần khinh người quá đáng.”

Lưu Đại Tiền hừ lạnh một tiếng, nói: “Lão gia hỏa các ngươi không cần lo, cô mẫu các ngươi tuổi đã lớn, bà chưa từng dạy dỗ ba chất nhi của mình, hiện tại cô mẫu của các ngươi không tiện động đậy tay chân, các ngươi liền thay cô mẫu dạy dỗ ba người chất nhi của bà, cái gì gọi là hiếu đạo.”

Lời này vừa nói ra, vốn dĩ tộc nhân của Mã gia muốn tiến lên ngăn cản cũng không khỏi dừng lại, đây là chuyện nhà của Mã Đại Quý cùng Lưu gia, nếu bọn họ cũng động thủ, thì sẽ trở thành chuyện của Mã thị cùng Lưu thị, thậm chí sẽ thăng cấp thành xung đột giữa thôn Tây Sơn cùng thôn Lâm Sơn.

Hai bên thôn trang cách nhau rất gần, mọi người hoặc nhiều hoặc ít đều có một ít thân thích, ở đây đã có mấy tức phục có nhà mẹ đẻ là thôn Lâm Sơn, vì để thời điểm ăn tết không bị nhạc phụ nhạc mẫu tra tấn, mọi người đều dừng bước, chỉ vây xem ba huynh đệ Mã Hữu Tài bị đánh.

Mục Dương Linh cũng sợ ngây người, miệng của nàng mở to đủ để nhét một quả trứng vịt, lúc này nàng mới biết được, lực công kích của nàng so sáng cùng nhà cữu cữu quả thực không cần nhắc tới, quả nhiên, loại chuyện này nên để trưởng bối ra mặt.