Toàn Thế Giới Van Xin Tôi Làm Người Tốt

Chương 4: Còn tính là đồng đội tốt

Người trung niên cứng đờ ngẩng đầu, một chút động tĩnh cũng không dám có, sợ mình khẽ động, đao kia lưỡi đao liền sẽ trực tiếp đâm xuyên cổ của hắn.

Nhưng hắn lại không thể không làm chút việc để cứu vớt mạng sống của mình, không thể làm gì khác hơn là cẩn thận từng li từng tí nói:

“Đừng, đừng động thủ... Là chúng tôi sai rồi, cô bỏ qua cho tôi, về sau chúng tôi tuyệt không dám lại trêu chọc cô...”

“Thật sao?”

Tả Thanh biểu lộ ngây thơ, dùng khuôn mặt giống như hoàn toàn tin tưởng nhìn hai người đang đứng bên cửa: “Vậy hai người ném vũ khí xuống đất đi, chờ các người lui về trong phòng khách, tôi lập tức thả hắn nha.”

Thế nhưng mà, sau khi cô nói xong, hai người kia chỉ liếc nhau một cái, một bước cũng không lùi lại.

Ria mép lạnh lùng nói: “Cô ta chính là quỷ, chỉ cần gϊếŧ cô tả chúng ta liền không sao! Hiện tại chính là cơ hội tốt nhất, lại không động thủ sẽ muộn!”

Tả Thanh nha một tiếng, chậm rãi vạch trần: “Các người gϊếŧ tôi không phải là vì muốn nước sao?”

“Lời này của cậu là có ý gì! Nhanh làm theo lời cô ta a!”

Người trung niên gấp, hét lớn: “Ba người chúng ta đã nói tốt cùng nhau hợp tác, các người không thể bỏ mặc tôi!”

Ria mép liếc mắt với đầu trọc bên cạnh: “Thừa dịp hiện tại tranh thủ thời gian động thủ, có người xuống lại phiền toái!”

Lời còn chưa dứt, hắn lập tức giơ mảnh kính vọt tới chỗ Tả Thanh!

“Cái này thật sự không thể trách tôi nha.”

Tả Thanh thở dài, cổ tay vừa dùng lực, lưỡi dao bỗng nhiên đâm vào trong cổ người trung niên, nhìn cũng không nhìn thêm một cái, rút đao lập tức nghênh đón.

Ria mép công kích cũng không có phương pháp gì, chỉ là cầm vũ khí đâm về phía cô mà thôi, chuyện này đối với cô không hề có lực uy hϊếp.

Tả Thanh thấp người xuống tránh được một kích, thuận tay đâm một đao vào bụng hắn

Cùng lúc đó đầu trọc cũng xông tới, cô ngồi tại chỗ, đạp thẳng vào cổ chân của hắn, khiến đầu trọc mất trọng tâm ngã xuống.

Nhưng mà ngay tại lúc Tả Thanh muốn thuận thế đem dao đâm vào cổ của đầu trọc lại nghe thấy ria mép nghi ngờ “a” một tiếng.

Hắn nhấc lên quần áo đến, nhìn thấy vết thương vừa bị đâm kia nhanh chóng khép lại, trong chớp mắt liền biến hoàn hảo không chút tổn hại.

——quy tắc xét xử, mỗi ngày chỉ có một người tử vong.

Tả Thanh thấy thế, thu hồi dao, căm ghét lắc lắc máu dính ở trên, thở dài nói: “Một đám rác rưởi.”

[ Làn đạn ]: 66666666 tiểu tỷ tỷ phản sát tốc độ ánh sáng!

[ Làn đạn ]: Thân thủ này vừa nhìn là biết có luyện qua! Tôi đột nhiên cảm thấy cổ rất đẹp trai!

[ Làn đạn ]: Tôi cố ý tra thử, sau khi vụ án gϊếŧ bạn học xảy ra, phần lớn bạn học của cô ấy, thậm chí còn có một ít họ hàng đều nói từng bị cô ấy đánh… Đây chính là nữ lưu manh lớn lên trong thực chiến đó.

Hai người kia đều ngu ngơ một trận, sau đó ria mép lập tức vui mừng nhào về phía bồn rửa tay.

Nếu mỗi ngày thật sự chỉ chết một người, vậy bây giờ nước này liền có thể uống!

Hắn mở khóa vòi nước, trực tiếp há miệng uống từng ngụm.

Thẳng đến khi uống mười mấy ngụm, nét mặt của hắn phát sinh biến hóa vi diệu, hắn chậm rãi ngẩng đầu, khuôn mặt đầy nước hiện vẻ hoàn toàn không tin được sờ miệng mình.

—— không có cảm giác, rõ ràng đã uống nhiều như vậy, nhưng không có bất kỳ cảm giác gì.

Không chỉ không đỡ khát, ngay cả cảm giác uống no nước cũng không có! Giống như hắn vừa rồi chỉ là há to miệng hút vào một ngụm không khí!

“Làm sao vậy? Mọi người đang làm gì thế?”

Lúc này, thanh âm Bùi Tu từ bên ngoài truyền đến, sau đó là tiếng anh vội vàng chạy.

Đợi anh xuất hiện tại cửa nhà vệ sinh, Tả Thanh lập tức chạy tới, nắm lấy cánh tay của anh liền bắt đầu khóc:

“Sao giờ anh mới đến, ba người bọn họ hợp tác bắt nạt người ta! Em sắp bị dọa chết rồi!”

Bùi Tu nhanh chóng nhìn cô từ đầu đến chân một lần, thấy cô không có việc gì mới nói: “Thật xin lỗi, tôi không biết. Vừa rồi ở trong phòng nghe thấy tầng một có tiếng động mới đi xuống nhìn xem, em không bị thương chứ?”

Tả Thanh che ngực: “Tâm hồn em bị tổn thương nghiêm trọng, muốn đánh bọn họ một trận mới có thể tốt lên, anh giúp người ta giáo huấn bọn họ được không...”

Thân thể đã chịu tổn thương nghiêm trọng - cổ còn đang phun máu:...???

[ Làn đạn ]:??? Tay dính đầy máu thế kia mà mặt không đỏ, thở không gấp bắt đầu làm nũng?

[ Làn đạn ]: Đáng sợ nhất là tôi còn cảm thấy ẻm dễ thương, tôi cũng điên rồi sao?

Ria mép cảnh giác lui về ven tường: “Mày khóc cái rắm mà khóc! Nếu như không phải quy tắc hạn chế, ba người chúng tao cũng phải chết ở trong tay mày, bây giờ mày giả bộ gì chứ?”

Đầu trọc hừ lạnh một tiếng nói: “Dù sao hiện tại ai cũng gϊếŧ không được ai, cùng lắm thì tao liều mạng với chúng mày!”

“Là cô ấy chủ động gây phiền phức cho các người sao? Hay là ba người đàn ông các người, thừa dịp một mình cô ấy vào nhà vệ sinh mà đánh lén?”

Bùi Tu mỉm cười, ngữ khí ôn hòa giống thầy giáo nhà trẻ nói chuyện với bạn bè, không có bất kỳ uy hϊếp gì.

Giọng nói của anh mang theo một loại hấp dẫn đặc biệt: “Yên tâm đi, hai người nói thật là được rồi, tôi chỉ là muốn biết rõ chân tướng thôi, tuyệt đối sẽ không đánh người.”

Hai người liếc nhau, ria mép nghiêng đầu không nói, đầu trọc ngồi dưới đất, nâng cao cổ nói: “Đúng thì thế nào? Bọn tao...”

Bỗng “Phanh” một tiếng, một cái giày đập tới, trước khi đầu trọc kịp thấy rõ đã hung hăng đá vào mặt hắn!

Bùi Tu thu chân, vẫn là bộ dạng ôn nhu tươi cười kia: “Tao không đánh người, nhưng bọn mày không phải người.”

Anh vừa nói vừa kéo tay áo, cười tủm tỉm đi về phía ria mép đang dựa lên tường.

[ Làn đạn ]: Tôi mặc kệ, tôi chính là muốn gào: Nam thần thật đẹp trai a a a a

[ Làn đạn ]: Ảnh là phạm nhân tử hình là thật, soái cũng là thật

Ria mép giơ mảnh kính trong tay, sắc mặt khó coi uy hϊếp nói: “Mày đừng tới đây, mày còn qua đây tao liền...”

Chưa nói xong liền ăn đánh một trận.

Bùi Tu đánh hắn tới chảy máu mũi, cả khuôn mặt đều bầm dập, vô cùng buồn cười.

Loại tổn thương bên ngoài không có nguy hiểm đến tính mạng này cũng không vì quy tắc của vòng xét xử mà khép lại.

Tả Thanh dựa vào cạnh cửa xem đến cực kỳ thoải mái, vui tươi hớn hở xông tới chỗ Bùi Tu khen ngợi: “Mặc dù anh tới chậm một chút, nhưng mà còn tính là đồng đội tốt.”

Thánh tăng liền thánh tăng đi, tốt xấu gì thiện lương của anh có điểm mấu chốt, cô cũng là không phải không nhẫn nhịn được.

Lúc này kính mắt cùng cánh tay xăm trên lầu hai cũng nghe động tĩnh đi xuống, đứng xa xa trong phòng khách xem kịch.

Nhìn thấy bọn họ đều đến, ria mép bị đánh một trận rốt cục lại có sức lực, lộn nhào ra khỏi nhà vệ sinh, hướng về phía bọn họ chỉ vào Tả Thanh:

“Cô… cô ta mới vừa lại gϊếŧ một người! Ngày hôm qua mặt sẹo cũng là bởi vì cô ta mới chết, hôm nay cô ta lại gϊếŧ một người, cô ta tuyệt đối chính là quỷ! Còn có tên Bùi Tu này, mọi người đừng nhìn hắn ta lớn lên dạng chó hình người, hắn ta vừa thấy nữ nhân liền không bước nổi, không phân biệt tốt xấu liền giúp cô ta!”

Tả Thanh tựa vào khung cửa, hướng bọn hắn huýt sáo.

Gã đeo kính nhìn về phía cô, thấy gương mặt dính lấy máu cùng con dao đỏ rực trong tay Tả Thanh liền vội vàng cúi đầu, không nói một lời.

Cánh tay xăm lại là người biết chuyện, cười nhạo nói: “Tôi thấy là các người đang muốn hợp tác với nhau gϊếŧ người cướp đồ đi? Vừa vặn gặp được cô ấy xuống lầu, cho nên muốn xuống ra tay với người ta, cho rằng cô ấy dễ bắt nạt nhất?”

Trong lòng ria mép chột dạ, ánh mắt đảo tới đảo lui, ấp úng nói không ra lời.

Đầu trọc một chút âm thanh cũng không dám phát ra, cúi đầu đi từ nhà vệ sinh ra ngoài, trở lại phòng riêng của hắn.

Tả Thanh quay đầu nhìn hắn một cái, “Phì” một tiếng ôm bụng cười to.

—— trên mặt hắn vẫn còn nửa dấu giày của Bùi Tu, buồn cười giống tên hề.

Bị cô cười nhạo như thế, đầu trọc cũng không nổi nổi cáu, yên lặng cúi đầu đi vào phòng.

“Em còn chưa dùng nhà vệ sinh đi?” Bùi Tu nắm lấy cánh tay thi thể kéo đi ngoài, cau mày nói: “Sàn nhà đều là máu, cửa cũng hỏng, em dùng tạm trước đi, chút nữa tôi sẽ xử lý.”

Tả Thanh cũng không khách khí, đi vào nhà vệ sinh rửa sạch máu trên tay và thân dao.

Lúc mở cửa đi ra, Bùi Tu nhìn cô một cái, lập tức cười: “Trên mặt vẫn còn máu kìa.”

Cô đưa tay lau một chút, trên mu bàn tay quả nhiên dính chút máu.

Tả Thanh vừa định đi vào nhắt mảnh gương nhìn thử, Bùi Tu đã duỗi tay giúp cô lau vài cái.

Động tác không nhẹ không nặng, thập phần tỉ mỉ nghiêm túc.

“Được rồi, cũng sạch rồi, lại dùng nước rửa chỗ này một chút là được.”

Anh dặn dò: “Cẩn thận một chút, đừng để nước vào miệng, không may uống phải lại phiền toái.”

Tả Thanh ngẩng đầu nhìn anh chằm chằm, híp mắt hỏi: “Anh đối với người khác đều tốt như vậy sao?”

Bùi Tu sững sờ, cười nói: “Em có thể đi hỏi hai người vừa bị đánh một chút.”

Tả Thanh cười rộ lên, xoay người rửa sạch mặt rồi lên tầng trước.

Một lát sau, cửa phòng bị người gõ vang, cô cầm dao đi qua, biết được là Bùi Tu mới mở hờ cánh cửa.

Anh cũng không có ý định đi vào, đứng ở ngoài cửa thấp giọng hỏi: “Em có ổn không?”

Tả Thanh có chút bất ngờ: “Rất tốt a, sao vậy?”

Anh cười: “Không có việc gì là tốt rồi.”

Nói xong dừng lại hai giây, mới nói: “Đây là là lần đầu tiên em gϊếŧ người, tôi cho là em sẽ có chút sợ hãi.”

“Có gì phải sợ? Trước đây tôi không gϊếŧ người là vì không muốn vào ngục giam, cũng không phải bởi vì không dám gϊếŧ. Lại nói, tôi không có gϊếŧ người a, chúng ta không phải là đang ở trong thế giới giả lập sao?”

Cho dù người chết trong trò chơi có bị xử tử thật hay không... Thì người khởi động kim độc trong vòng tay cũng đâu phải cô nha.

Tả Thanh nhếch nhếch miệng: “Nhưng mà, anh cứ như vậy tin tưởng tôi không gϊếŧ tên bạn học ngu xuẩn kia?”

“Ừ, tôi biết.” Bùi Tu mập mờ nói một câu, “Nếu em không có việc gì thì tôi về phòng trước, khóa cửa phòng vệ sinh không sửa được, nếu như em muốn dùng thì nhớ gọi tôi, tôi trông giúp em.”

Tả Thanh nghĩ tới hình ảnh kia, nhịn không được vui vẻ: “Thần canh giữ WC?”

Bùi Tu: “...”

Tả Thanh nghiêm mặt: “Được rồi, hỏi thăm nghiêm túc —— làm sao anh biết vụ án của tôi, tại sao lại tin tôi không gϊếŧ người? Có phải anh có chứng cứ gì không?”

Bùi Tu sờ chóp mũi một cái: “Cái này tôi không thể nói cho em, tóm lại... Nếu em muốn sống sót ra ngoài, biện pháp duy nhất chính là tích lũy đủ phiếu đặc xá. Còn việc lật lại bản án, là không có khả năng.”

Tả Thanh tê một tiếng: “Tôi thật sự, thật sự kiểu người nói chuyện không rõ ràng như anh, thật muốn một dao gϊếŧ luôn!”

“Sao lại giống mèo con động chút liền xù lông rồi?”

Anh cười đến vô cùng ôn nhu: “Chuyện này tôi thật sự không thể nói cho em, nhưng mà tôi sẽ tận lực giúp em. Chúng ta sẽ cùng nhau còn sống rời khỏi 'Địa ngục'.”

“Địa ngục” chính là bọn họ gọi tòa nhà xét sử này.

Giúp cô? Vì cái gì chứ? Hắn có chuyện gì có lỗi với cô sao? Ví dụ như, người kia thật ra là do hắn gϊếŧ?

Tả Thanh nhìn anh chằm chằm một lúc, thực sự không cách nào nhìn ra suy nghĩ chân thật của anh. Dù sao người ta cũng là diễn viên cầm qua giải thưởng lớn, nói về khống chế biểu cảm phải nói là hoàn mỹ.

Cô khinh thường bĩu môi: “Ai giúp ai còn chưa biết định đâu.”

Bùi Tu lập tức đổi giọng: “Ừ, là tôi nói sai, là chúng ta giúp đỡ lẫn nhau.”

Lại nói nhảm thêm vài câu, anh liền trở về phòng.

Tả Thanh cũng vào phòng, nhàm chán lướt Làn đạn hết ngày.

Sáng sớm hôm sau, thanh âm nhắc nhở trời sáng vừa vang lên không lâu, cô liền nghe thấy trên hành lang truyền đến tiếng nói chuyện cùng tiếng đập cửa.

Cô đi tới cửa nghe ngóng, phát hiện tựa hồ có người đang gõ cửa phòng Bùi Tu.

Cẩn thận nghe xong, đúng là nhóm người ria mép.