Toàn Thế Giới Van Xin Tôi Làm Người Tốt

Chương 3: Thật không muốn Ꮆiết người

Trạng thái lúc chết của tên mặt sẹo có chút đáng sợ.

Mặt hắn tái xanh, hai mắt trợn trừng, hai tay bóp chặt lấy cổ mình, đầu lưỡi lộ ra ngoài, nhìn qua giống như là tự đem mình bóp chết.

Nhưng hắn căn bản không có lý do làm như thế.

Trên cổ áo hắn có vệt nước, trên mặt cùng thái dương cũng có.

Bùi Tu quay đầu, trầm giọng hỏi: “Ai cho anh ta nước? Là nước trong nhà vệ sinh?”

“Chắc chắn là nước trong nhà vệ sinh!” Gã đeo kính vội vã nói ra: “Vừa rồi tôi nhìn thấy anh ta đi từ trong đó ra, không đến một phút liền ngã trên mặt đất bắt đầu run rẩy, còn tự bóp cổ mình.”

[ Làn đạn ]: Ấy, mọi người còn nhớ con gián chết trên bồn rửa tay không?

[ Làn đạn ]: Thì ra đó là dấu hiệu nhắc nhở... Cô ấy cố ý?

[ Làn đạn ]: Mẹ nó! Bảo sao lúc cổ ném nó xuống lại cười khó hiểu như vậy!”

Bùi Tu xoa tay đứng lên, cau mày nói: “Tất cả mọi người cẩn thận một chút đi. Quy tắc đã nói biết vật phẩm để sinh tồn duy nhất của chúng ta, như vậy trừ chúng ra thì những thứ khác khẳng định không thể ăn, mọi người đừng làm bừa.”

“Nhưng mà...”

Một người đàn ông trung niên mở miệng, sau khi mọi người đều nhìn hắn ta, hắn quay đầu nhìn chằm chằm Tả Thanh: “Các ngươi đừng quên, trong vòng xét xử này có người là lệ quỷ, đối lập với chúng ta. Cô ta là người đầu tiên vào phòng vệ sinh, có lẽ trong đó ban đầu có nhắc nhở nước không được uống nào đó, nhưng lại bị cô ta xử lý rồi cũng nên?”

Tả Thanh chớp chớp mắt, khuôn mặt vô tội phồng má lắc đầu: “Tôi không có mà, anh sao có thể không bằng không chứng mà oan uổng người ta chứ?”

“Cũng không phải không có khả năng này?” Người đàn ông trung niên nói: “Tôi chỉ là đưa ra suy đoán hợp lý thôi, nếu cô không làm thì đâu cần chột dạ nha.”

Bùi Tu cười nhẹ một tiếng, nghiêng người đứng trước Tả Thanh, đem cô che chắn ở phía sau, ôn hòa nói:

“Nếu là suy đoán... Mọi người đều biết lúc đó là hắn ta chủ động đi uy hϊếp cô ấy, cho dù cô ấy trực tiếp gϊếŧ hắn ta cùng lắm cũng chỉ là tự vệ, việc gì phải giữ lại mạng hắn, lại còn phí tâm tư đi nhà vệ sinh xử lý manh mối?”

Tả Thanh nhìn tấm lưng kiên cố của anh, không khỏi lặng lẽ vì sự tín nhiệm cùng bảo vệ của vị đồng đội tốt này mà áy náy ba giây đồng hồ.

[ Làn đạn ]: Anh ấy nói đến mức tui cũng phải ra ngoài coi lại phần chiếu lại…

[ Làn đạn ]: Cô ta cũng thật sự là đủ ác độc, ném con gián đi không phải đồng nghĩa với việc gián tiếp gϊếŧ người sao?

[ Làn đạn ]: Lầu trên thông minh hơn tý đi, quy tắc rõ ràng nhắc nhở chỉ có đồ trong hộp mới có thể ăn có thể uống, những người khác cũng không nhìn thấy con gián mà, sao bọn họ không uống nước phòng vệ sinh? Người kia chính mình ngu xuẩn có thể trách ai?

[ Làn đạn ]: Những người khác không uống là bởi vì bọn họ không bị thương! Các người lại không phải không biết người mất máu người lại càng dễ khát nước chứ?

Làn đạn kịch liệt tranh cãi, mà xét xử vẫn còn tiếp tục.

Nam nhân trung niên bị Bùi Tu hỏi đến không trả lời được, tạm thời ngậm miệng.

Lúc này gã đeo kính lại nói ra: “Cái kia, hay là chúng ta nói chuyện khác một chút đi?”

Sắc mặt hắn vẫn khó coi như cũ, giống như việc tận mắt thấy người khác tử vong mang đến cho hắn bóng ma rất lớn.

—— bởi vậy có thể thấy được, người này tuyệt không phải bởi vì phạm tội bạo lực mà bị phán tử hình.

Hắn nói: “Mọi người không phải đều được chia đồ ăn và nước uống ư, chúng ta có thể chia sẻ với nhau, vậy là có thể giải quyết vấn đề đồ ăn nước uống rồi sao? Còn việc về lệ quỷ...”

“Nghĩ hay nhỉ?” Cánh tay xăm hoa cười lạnh một tiếng, đánh gãy lời nói của hắn, khinh bỉ nói: “Mẩu bánh mỳ này của cậu đủ chia cho ai? Chia ra còn không đủ tôi nhét kẽ răng! Dùng chút đồ vật kia liền muốn đổi nước uống trân quý? Còn không bằng trực tiếp cầu xin tôi cho cậu một ít, nói không chừng thấy cậu đáng thương lại đồng ý đâu?”

Hắn thoạt nhìn giống lưu manh, gã đeo kính tựa hồ không dám trêu chọc, nghe hắn nói như vậy liền cúi đầu ngậm miệng không nói.

Một người có ria mép khác lấy được bánh mì lại trầm thấp nói: “Không đồng ý cũng không sao, cùng lắm thì cướp.”

Tả Thanh nhàm chán ngáp một cái, không muốn nghe bọn họ nói mấy việc râu ria, liền nhẹ nhàng kéo góc áo Bùi Tu: “Tôi lên tầng trước.”

Bùi Tu quay đầu: “Chờ một chút.”

Anh đề cao âm lượng nói: “Xin mọi người nghe tôi nói, những quy tắc kia cũng không hề nói quỷ chắc chắn sẽ gϊếŧ người. Tôi nghĩ, có lẽ cái gọi là lệ quỷ chẳng qua chỉ là một thủ đoạn nhỏ trong vòng xét xử này, mục đích là để chia rẽ mọi người, để cho chúng ta tàn sát lẫn nhau mà thôi. Chúng ta nên đoàn kết một chút, cùng nhau tìm ra đường sống trong vòng này mới đúng.”

Người đàn ông đầu trọc đưa tay lau cái đầu bóng loáng của mình một cái: “Cái này đương nhiên chúng tôi cũng chú ý tới, nhưng cậu cũng nói chỉ là “có lẽ” a. Trong quy tắc không nói rõ nó sẽ gϊếŧ người nhưng có nói mỗi ngày sẽ có một người chết, ai biết đây có phải là chứng minh quỷ mỗi đêm có thể gϊếŧ một người hay không chứ?”

“Hiện tại thảo luận việc này thì cũng có ý nghĩa gì?”

Cánh tay xăm hoa lãnh đạm nói: “Hôm nay đã có người chết, chúng ta đều an toàn, so với việc tranh luận chuyện không chắc chắn này, không bằng sớm một chút tìm ra ai là quỷ, thừa dịp ban ngày gϊếŧ nó mới có thể giải quyết tận gốc rễ?”

“Không...” Bùi Tu khe khẽ thở dài, “Chuyện tìm quỷ này, kỳ thật căn bản là vô dụng.”

Bất kể có phải là quỷ hay không đều sẽ không thừa nhận, nhưng mà một khi có người nhận định ai là quỷ, khẳng định sẽ nhân dịp ban ngày mà gϊếŧ người đó.

Nếu ban ngày đã chết ngườn, ban đêm quỷ sẽ không thể ra tay, như vậy, làm thế nào xác định được người chết trước đó có phải là quỷ hay không?

Một khi bắt đầu liền không có kết thúc, ngày thứ hai sẽ lại tiếp tục lặp lại sự việc ngày hôm trước mà thôi.

“Tìm quỷ” cùng lắm là cho bọn họ một lý do gϊếŧ người danh chính ngôn thuận, thế nhưng là một ngày nào đó, cũng sẽ đến lượt chính bọn họ.

“Vậy thì thế nào, đây không phải là biện pháp duy nhất có thể thử sao?” Ngữ khí nam nhân trung niên trầm trọng: “Cũng không thể cứ như vậy chờ chết chứ??

Tả Thanh cảm thấy tất cả bọn họ đều là đang nói nhảm, nhàm chán xoay người rời đi.

Thời điểm đi đến cầu thang, nàng nghe thấy Bùi Tu nói: “Tóm lại việc tôi có thể nói đều đã nói rồi, còn lại đều do mấy người tự mình lựa chọn. Đúng rồi, trước tiên chờ hai ngày đi, nếu như hai ngày sau mọi người còn sống, tôi có thể chia một ít nước cho mọi người.”

Tả Thanh hạ chân xuống, xém chút bước hụt.

Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy vị đồng đội cô mới biết không lâu kia đang cười như nắng ấm tháng ba với bốn người nhận được bánh mì, ôn nhu mà ấm áp.

Ánh đèn trên trần nhà rơi xuống người anh, như là vì anh phủ lên một tầng thánh quang sáng ngời.

Tả Thanh ngẩng đầu than nhẹ —— đây đại khái chính là thánh mẫu, không, là thánh tăng Huyền Trang đi.

Cô bây giờ hối hận còn kịp không? Người này rốt cuộc làm thế nào mà mang tội danh gϊếŧ người bị đưa vào đây a?

Nhắm mắt làm ngơ, Tả Thanh nhanh chóng lên lầu vào phòng.

Trong phòng hầu như không có gì, ngoại trừ một cái giường đơn cũng chỉ còn một cái gương nhỏ treo ở bên phải cửa ra vào.

Tấm gương này dĩ nhiên không phải dùng để trang trí hay để bọn họ soi chính mình. Bạn có biết trang truyện ~ T RÙMTRUYỆN. v n ~

Nếu quy tắc xét xử là hi vọng bọn họ tàn sát lẫn nhau, như vậy thì cung cấp thêm một thứ có thể coi như vũ khí để sử dụng cũng rất bình thường.

Tả Thanh lấy gương xuống kiểm tra, không phát hiện chỗ kỳ quái gì liền treo về chỗ cũ, nằm dài trên giường tiết kiệm thể lực.

Bởi vì vừa rồi bị đè ép mấy lần, hiện tại cô đặc biệt đói, giống như trong dạ dày có một con quái thú, đói đến mức khiến cô khó chịu.

Mặc dù đã uống hai ngụm nước, nhưng mà cũng không có tác dụng nhiều lắm, chỉ có thể chịu đựng chờ thân thể làm quen.

Không bao lâu sau, một tiêng nhắc nhở bỗng nhiên vang lên ——

Nơi này không có đồng hồ cũng không cửa sổ, mọi người thật sự không có cách nào tự mình phân biệt được thời gian cụ thể, nhắc nhở này tới rất đúng lúc.

Tả Thanh khó chịu nhịn đói, lật qua lật lại một hồi lâu mới dần dần thϊếp đi.

Sáng sớm hôm sau, lại xuất hiện âm thắc mắc nhở bình minh tới.

Cô mơ mơ màng màng trở mình, lại ngủ một giấc, cuối cùng bị cơn đói tra tấn đến tỉnh dậy.

Uống thêm hai ngụm nước, Tả Thanh lại ngồi bên giường ngẩn người một lúc mới đứng dậy lấy con dao gài bên hông rồi đi xuống nhà vệ sinh tầng một.

Lúc cô đi xuống cầu thang, phòng khách đã có ba người.

Đầu trọc, người trung niên cùng với người có ria mép kia.

Bọn họ ngồi rất gần, đang thấp giọng nói gì đó, trong đó Đầu trọc ngồi hướng mặt về bên này rất nhanh phát hiện Tả Thanh xuống lầu, vội vàng ho nhẹ một tiếng, ba người lập tức liền ngậm miệng, cùng nhau quay đầu nhìn cô chằm chằm.

Tả Thanh trả lại cho họ nụ cười xán lạn, dưới ánh nhìn chăm chú của ba người chậm rãi đi vào nhà vệ sinh, quay người khóa chặt cửa.

Sau đó cấp tốc rút đao ra, nghiêng người tựa ở phía sau cửa vách tường chỗ, im ắng chờ đợi đứng lên.

—— cô nhìn thấy quần áo trên cỗ thi thể bị ném ở một góc phòng khách kia thiếu mất vài chỗ, trực tiếp đem Mặt sẹo nam biến thành xác chết biếи ŧɦái.

Tại sao quần áo lại thiếu mất vài chỗ? Những phần bị xé đi đang ở chỗ nào?

Khả năng duy nhất... Chính là bị người khác dùng để quấn mảnh kính, tránh bị thương tay khi cầm.

Sẽ không sai.

Tả Thanh Dương nhếch miệng, đè thấp hô hấp, nắm thật chặt dao, cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Mấy giây về sau, cô nghe được tiếng bước chân cực kỳ nhỏ.

Tả Thanh lập tức nâng tay thủ thế.

Ngay lập tức, một tiếng “ầm” thật lớn từ trên cửa truyền đến.

Cùng lúc đó, cánh cửa bị lực đập cực mạnh làm bật mở, một bóng người cao lớn dẫn đầu lập tức xông vào.

Hắn vô ý thức xông về phía trước hai bước, muốn tấn công Tả Thanh đang ngồi ở bồn cầu.

Thế nhưng chờ hắn phát hiện nơi đó căn bản không có người, ngân quang bỗng xuất hiện trong tầm mắt, lưỡi dao vạch một đường trong không khí, trước khi hắn kịp chống đỡ đã đặt tại trên cổ hắn.

Dao nhọn không chút lưu tình đâm vào làn da, lạnh buốt mà nguy hiểm.

Dòng máu ấm áp theo cổ chảy xuống càng làm cho toàn thân hắn cứng đờ, mảnh kính nắm chặt trong tay rơi xuống, vỡ thành vô số mảnh nhỏ.

Theo sát phía sau còn hai người đang đứng ở cửa ra vào, thấy thế đều sững sờ, nhất thời đều ngốc tại chỗ, không tiến vào cũng không lùi lại.

Người bị Tả Thanh bắt, chính là nam nhân trung niên hôm qua nghi ngờ cô là quỷ.

Cô quét mắt nhìn hắn một cái, thần sắc vô tội, giọng nói cũng thập phần bất đắc dĩ: “Tôi thật sự một chút cũng không muốn gϊếŧ người, các người sao lại cứ một hai phải ép tôi chứ?”