Người giúp việc dọn phòng đã đi rồi, căn phòng vừa mới được dọn dẹp, ga trải giường bằng lụa trắng tinh rõ ràng là mới thay, còn có mùi thơm thoang thoảng. Rèm được kéo ra, cửa sổ mở ra ngoài, gió biển thổi vào phòng, ánh nắng rơi trên thảm, tươi đẹp và yên bình.
Căn phòng này rất lớn, khoảng chừng 60 mét vuông, còn có một ban công lớn hướng ra biển.
Lâm Tố Tâm ngó quanh, ba hộp giấy cô dùng để đóng đồ đã bị vứt đi rồi, vài bộ quần áo được treo trong tủ gỗ gụ, chiếc máy tính xách tay đặt trên bàn trước cửa sổ.
Lâm Tố Tâm tìm thấy cổng mạng, cắm vào phía sau máy tính xách tay, mở máy tính lên, sau đó mở trang Baidu.
Cô nhập tên Lâm Thanh Giang và Đàm Chiêu Linh vào thanh tìm kiếm, thật sự có một Bách khoa Baidu xuất hiện. Không ngờ, cha mẹ cô thật sự là người nổi tiếng.
Mục của Lâm Thanh Giang tương đối ngắn, nội dung chỉ đại khái giới thiệu, ông là giáo sư Đại học Princeton, Hoa Kỳ, có rất nhiều thành quả nghiên cứu khoa học, bên dưới liệt kê tiêu đề và ngày công bố một số luận án quan trọng của ông, tất cả đều là tiếng Anh.
Mặc dù Lâm Tố Tâm nói tiếng Anh khá tốt, nhưng những tiêu đề này toàn là các thuật ngữ y học, đối với người ngoài ngành giống như thiên thư vậy. Cô lướt qua một lượt liền đóng trang lại.
Các kết quả tìm kiếm khác không có gì khác ngoài một số bản tin về việc Giáo sư Lâm Thanh Giang tham gia các hội nghị quốc tế, công bố luận án gì, không có nội dung đáng kể nào.
Lâm Tố Tâm lại xem Bách khoa Baidu của Đàm Chiêu Linh.
Nội dung Bách khoa của bà rất nhiều, được chia thành mười phần, giới thiệu chi tiết trong suốt mười năm từ khi bà ra mắt đến khi bà biến mất, bao gồm tất cả các phim điện ảnh, phim truyền hình, quảng cáo mà bà đã quay, toàn bộ ảnh chân dung đã chụp, tất cả giải thưởng đạt được, thậm chí các tạp chí mà bà được lên trang bìa đều có ghi chép.
Kiếp trước, Lâm Tố Tâm chủ yếu dồn hết tâm trí vào việc luyện đàn, không biết nhiều về những tin đồn trong giới giải trí mà những cô gái bình thường thích, Đàm Chiêu Linh nổi danh một thời, cô cũng chỉ là nghe qua tên mà thôi. Giờ nhìn kết quả tìm kiếm mới biết người mẹ kỳ quái của cô lại là một đại minh tinh như vậy.
Lâm Tố Tâm lại xem các bài đăng khác, có một bài đăng nói về một vài tình sử của Đàm Chiêu Linh sau khi ra mắt, không có ngoại lệ nào, tất cả đều là những quan chức, nhân vật nổi tiếng trong giới chính trị, kinh doanh có quyền có thế.
So với những người này, Lâm Thanh Giang, người mà bà kết hôn sau này, có thể nói hoàn toàn là một người bé nhỏ hèn mọn.
Tuy nhiên, cái tên Lâm Thanh Giang không xuất hiện trong các bài tin đồn này.
Sau khi Đàm Chiêu Linh nổi tiếng trong giới giải trí được mười năm, đột nhiên bị phong sát, sau đó nhanh chóng biến mất trong mắt công chúng.
Khi đó bà đã ba mươi tuổi, đã qua thời kỳ hoàng kim của sắc đẹp, mà giới giải trí trước giờ không thiếu người mới trẻ đẹp, ngôi vị “Ngọc nữ chưởng môn nhân” của bà cũng không quá vững chắc.
Chính vào lúc này, bà đã đắc tội với người quyền quý nào đó, dưới sự trấn áp của đối phương, bà đã nhanh chóng bị người mới thay thế.
Lâm Tố Tâm khẽ cau mày, rất muốn biết người đã phong sát mẹ cô là ai, nhưng cô tìm đi tìm lại rất lâu cũng không có một bài đăng nào có thể nói rõ ràng, phần lớn đều là những phỏng đoán dài dòng.
Về việc sau khi Đàm Chiêu Linh rời khỏi giới giải trí đã lấy ai, làm việc gì, giờ sống hay chết, kết cục như nào, trên mạng đều chỉ là những truyền thuyết huyễn hoặc.
Lâm Tố Tâm có chút thất vọng đóng trang lại, đang chuẩn bị tắt máy thì đột nhiên có tiếng bíp bíp, biểu tượng chim cánh cụt nhỏ ở góc dưới bên phải màn hình nhấp nháy.
Cô bấm hai lần, tin nhắn của Phùng Tư Tư nhảy ra: “Tố Tâm, cậu về ký túc xá chưa?”
Lâm Tố Tâm do dự một lúc, vẫn quyết định tạm thời giữ bí mật của mình.
“Ừm, vừa mới về.”
“Thẻ học sinh của cậu lại dùng được rồi à? Hôm nay lúc tôi đi đột nhiên phát hiện thẻ của tôi không dùng được nữa, mà giáo viên ở phòng học sinh cứ nhất định là phải đến khi khai giảng mới đăng ký lại cho tôi, suýt nữa thì tôi không ra được rồi.” Phùng Tư Tư phàn nàn nói.
Đây đương nhiên là chuyện tốt mà Hạ Minh Tuyên tự đại này làm rồi.
Lâm Tố Tâm giả ngốc nói: “Thật sao? Thật đáng thương. Thẻ của tôi đã được khôi phục rồi, tạm thời không làm thủ tục nghỉ học nữa. Vì không có chỗ ở nên tôi vẫn tiếp tục ở trong trường.”
“Vậy thì tốt! Tôi nói rồi mà, Tổng giám đốc là người nhà họ Hạ, sẽ không hẹp hòi như Đỗ Lâm Nhi xuất thân từ thế gia hạng hai đâu, dùng thủ đoạn đáng khinh như vậy để đối phó với một cô gái bình thường, nhất định sẽ cho cậu một kết quả công bằng.”
Công bằng? Có thể. Nhưng thực ra cũng không có sự công bằng tuyệt đối, nếu cô không trùng hợp là con gái của Lâm Thanh Giang, có chút quan hệ với nhà họ Hạ, nếu Hạ Minh Tuyên không hỏi đến một người như cô, ai sẽ để ý đến sống chết của cô, ai sẽ quan tâm cô sẽ có số phận như nào sau khi bị đuổi học?
Lâm Tố Tâm bỗng nhiên nghĩ tới, buổi sáng khi nói đến nhà họ Hạ, Phùng Tư Tư cũng biết không ít, không biết cô ấy có biết gì về chuyện của Hạ Minh Tuyên không?
“Đúng rồi, Tư Tư, lúc trước nghe cậu nói về chuyện của nhà họ Hạ, cậu có biết cậu ba nhà họ Hạ không?”
“Ý cậu là đàn anh Hạ Minh Tuyên?”
Lâm Tố Tâm sững sờ: “Đàn anh?” Xem ra Phùng Tư Tư không chỉ biết, mà còn khá hiểu rõ tình hình, lại còn nói ra cái tên Hạ Minh Tuyên không chút do dự.
Phùng Tư Tư nói: “Người nhà họ Hạ đều tốt nghiệp Học viện Ngân Diệu, Hạ Minh Tuyên đương nhiên cũng không ngoại lệ. Anh ấy mới tốt nghiệp năm ngoái, nếu vào trường sớm hơn một năm, còn có thể thấy anh ấy trong trường nữa. Đúng rồi, sao cậu lại hỏi về anh ấy?”
Lâm Tố Tâm bịa bừa một lý do nói: “Vừa rồi tôi nhìn thấy anh ấy ở chỗ Tổng giám đốc, nên có chút tò mò.”
Phùng Tư Tư trả lời ngay trong vòng mười giây: “Gì cơ?! Cậu thế mà lại gặp được cậu ba nhà họ Hạ!! Nghe nói anh ấy rất đẹp trai, có đúng không vậy?”
“Hả?” Lâm Tố Tâm bị giọng điệu kích động của cô ấy làm cho hoảng sợ, đắn đo một lúc mới gõ: “Nói về tướng mạo thì thật sự là không tệ……”
Trong đầu cô hiện lên cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Minh Tuyên, cảm giác kinh ngạc đó đến giờ vẫn có thể khiến tim cô đập nhanh. Chỉ là tính cách của anh chàng này chỉ một từ “xấu xa” có thể hình dung được, hai mặt và kiêu ngạo làm người khác giận sôi lên! Chỉ đẹp trai thì có ích gì? Tính cách thì cặn bã.
Phùng Tư Tư nói: “Anh ấy chính là nam khôi đầu tiên trong lịch sử của Ngân Diệu, nam thần của học viện. Chị họ của tôi ở Đại học Ngân Diệu kể, cậu ba nhà họ Hạ năm đó rất ít khi ở trường, chỉ xuất hiện trước và sau kỳ thi, chỉ cần anh ấy xuất hiện, nào là người đến xem, chụp trộm, tỏ tình, tặng hoa, muốn sinh con cho anh ấy đều ngồi ôm cây đợi thỏ trước tòa giảng đường, có thể so sánh với các ngôi sao thần tượng nổi tiếng. Nhưng cũng khó trách được, gia thế của cậu ba nhà họ Hạ thì khỏi phải nói, ở Ngân Diệu là tầng lớp đặc quyền trong đặc quyền, người lại đẹp trai, không biết ai may mắn được làm bạn gái của anh ấy nhỉ?”
Lâm Tố Tâm xem xong câu này, lại nghĩ đến những lời Hạ Minh Tuyên hôm nay nói với vô, thật sự muốn đáp lại một tiếng “Ha ha”, nhưng nghĩ đến việc đối phương là bạn thân duy nhất của mình, cô đã kìm chế.