Hạ Minh Tuyên bước ra ngoài trong bộ vest và đôi giày da, rõ ràng là trong vài phút ngắn ngủi, anh đã thay đồ để đi ra ngoài. Bộ vest được đặt may thủ công hoàn hảo tôn lên thân hình với tỷ lệ hoàn hảo của anh, đường cắt may vừa vặn ôm lấy cơ bắp cuồn cuộn của anh, khiến anh trông rắn rỏi và khí phách, có chút nhã nhặn hơn trước.
Lâm Tố Tâm sững sờ một giây, sau đó nghênh đón Hạ Minh Tuyên đang đi xuống lầu chuẩn bị ra ngoài.
“Anh Hạ, chờ một chút. Anh cho người gửi hành lý của tôi về đi.”
Hạ Minh Tuyên khựng lại bước chân: “Em là vị hôn thê của tôi, nên sống ở chỗ của tôi. Nếu em ở đây thấy chán, muốn đi dạo trên đảo Nhật Diệu cũng được, muốn đi ra bên ngoài trường dạo phố cũng được.”
Lâm Tố Tâm vừa mới mỉm cười, Hạ Minh Tuyên lại nói: “Nhưng có hai điểm, thứ nhất, muốn ra ngoài phải có vệ sĩ của tôi đi cùng, thứ hai, thẻ học sinh của em đã bị hủy, thẻ trường của Phùng Tư Tư tôi cũng đã tạm thời thiết lập không dùng được. Dù em có giấu tôi lẻn ra ngoài, cũng không vào được ký túc xác của em, không ra được khỏi cổng trường. Cho nên…… bớt suy tính đi.”
Hạ Minh Tuyên bước đến cửa, Quản gia Tiền nhanh chóng vụt ra từ phía sau Lâm Tố Tâm, mở cửa cho anh và cung kính tiễn anh ra cửa. Hạ Minh Tuyên lên chiếc Rolls-Royce Phantom màu đen tuyền, ưu nhã rời đi.
Để lại Lâm Tố Tâm một mình ở cửa giậm chân: “Vô liêm sỉ, quá vô liêm sỉ!”
Nghĩ đến việc Hạ Minh Tuyên đã rời đi, lại có hai bảo vệ cao lớn đứng ở cửa, Lâm Tố Tâm không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể ngồi xuống, tiện tay lật xem tạp chí trên kệ, không phải là kinh tế tài chính thì là chính trị, còn ít nhất có bốn thứ tiếng khác nhau, cô tiu nghỉu ném tạp chí sang một bên.
Không lâu sau, Quản gia Tiền quay lại, phía sau dẫn theo hai người giúp việc, mang vào ba chiếc hộp buổi sáng cô vừa thu dọn.
Quản gia Tiền nói: “Cô Lâm, là những đồ này sao?”
Lâm Tố Tâm uể oải đáp: “Vâng.”
Quản gia Tiền nói: “Trước giờ chỉ có một mình cậu ba sống ở đây, trên tầng có bốn phòng đều trống, cô có muốn lên tầng xem chọn một phòng cô thích không?”
Lâm Tố Tâm đột nhiên quay đầu lại hỏi: “Hạ Minh Tuyên ở phòng nào ạ?”
Quản gia Tiền chỉ trỏ một hồi: “Chính là phòng bên trái thư phòng, đây là phòng ngủ chính, có diện tích lớn nhất. Tôi kiến nghị cô ở phòng bên trái phòng ngủ chính, hướng của phòng này rất tốt, tràn ngập ánh nắng, bên ngoài cửa sổ là một vườn hoa, còn có thể nhìn thấy cảnh biển ở không xa, hơn nữa còn là phòng lớn thứ hai.”
Lâm Tố Tâm nói: “Không cần đâu, cháu muốn ở phòng ngoài cùng bên phải.” Lâm Tố Tâm chỉ vào cửa phòng ở góc gần phía ngoài cùng bên phải tầng hai, “Chuyển đồ của cháu qua đó đi.”
Quản gia Tiền vội vàng nói: “Hướng của căn phòng này không tốt, tương đối ẩm thấp.”
Lâm Tố Tâm cong môi nói: “Không phải là tùy cháu chọn sao?”
Quản gia Tiền sờ mũi, vẫy tay với người giúp việc phía sau, hai người chuyển hành lý lên tầng vào phòng mà Lâm Tố Tâm chỉ định. Giờ Lâm Tố Tâm mới có chút hài lòng.
Quản gia Tiền nhìn khuôn mặt nhỏ nhăn thành bánh bao của Lâm Tố Tâm, trong lòng nghĩ cậu ba khi trở về chắc sẽ tức chết mất. Cậu ba từ nhỏ đã điển trai, lại sinh ra đã ngậm thìa vàng, không ít nữ nhân ái mộ cậu ấy Đây là lần đầu tiên cậu ấy đưa một người con gái về chỗ ở của mình, không ngờ lại bị ghét bỏ như vậy, Lâm Tố Tâm nhất quyết phải ở căn phòng cách xa cậu ấy nhất, rõ ràng là coi cậu ấy như tai họa.
Tuy nhiên, Quản gia Tiền bình tĩnh nghĩ, ông già tôi đây đã cố hết sức rồi.
Phải mất một khoảng thời gian để sắp xếp và dọn dẹp phòng, Quản gia Tiền liền đề nghị Lâm Tố Tâm đi vào phòng ăn để ăn trước.
“Sáng nay cậu ba đã dặn dò, hôm nay có khách quý đến nhà, để phòng bếp chuẩn bị thật tốt, đều nấu những món cô thích ăn. Nhưng nghe nói cô thích đồ ăn Giang Tô, cậu chủ thích đồ ăn Quảng Đông. Đầu bếp trong nhà một người chuyên nấu món Quảng Đông, một người chuyên nấu món Tây, còn có một đầu bếp làm điểm tâm, không có đầu bếp chuyên nấu món Giang Tô, vì vậy hương vị có thể không được chuẩn lắm, mong cô bỏ quá cho.”
Lâm Tố Tâm mở to mắt. Đây thực sự là giai cấp tư sản mục nát, căn nhà này chỉ một mình anh ta ở, một tháng còn không ở được mấy ngày, lại còn nuôi ba người đầu bếp, đây có phải là nhiều tiền quá không có chỗ tiêu không? Hay là kén ăn đến mức lẽ trời khó dung rồi? Đại thiếu gia cũng quá khó hầu hạ đi.
Quản gia Tiền nhìn ra suy nghĩ của Lâm Tố Tâm, nói thêm: “Trước đây khi còn học ở Ngân Diệu cậu ba đã sống ở đây, mấy người đầu bếp đều là người cũ, cậu ba còn có mấy người bạn ở thành phố Lâm Hải, thường đến nhà tụ tập.”
Lâm Tố Tâm “ồ” một tiếng, đi theo Quản gia Tiền vào phòng ăn.
Trên bàn ăn đã trải sẵn khăn trải bàn màu trắng, sáu chiếc đĩa sứ vẽ hoa đặt ngay ngắn trên bàn. Cho dù chỉ có một mình cô ăn, nhà bếp vẫn chuẩn bị sáu món ăn và một món canh, có gà hầm nấm hương, trứng xào cá ngân, thịt kho măng khô, phù trúc Dương Châu, củ sen hấp gạo nếp và canh cải thảo, còn có một l*иg bánh bao hấp có đường kính to hơn đồng một tệ một chút và một đĩa bánh củ cải. Cuối cùng, còn có một nồi……
Lâm Tố Tâm suýt chút nữa tưởng mình bị hoa mắt, dùng sức dụi dụi mắt.
“Cô Lâm, cậu ba nói rồi, gần đây cô bị thương nặng mất rất nhiều máu, vì vậy đặc biệt dặn dò đầu bếp làm món bổ máu, bảo cô nhất định phải ăn hết.”
Quản gia Tiền tự tay múc cho cô một bát canh cải bó xôi và gan heo, đẩy đến trước mặt cô.
Khuôn mặt của Lâm Tố Tâm bỗng chốc lại nhăn thành bánh bao. Khẩu vị của cô ở kiếp trước và của Lâm Tố Tâm ban đầu giống hệt nhau, rõ ràng Hạ Minh Tuyên đã cho người điều tra thói quen ăn uống của cô, những món này quả thực đều là món Lâm Tố Tâm thích ăn. Nhưng món canh cải bó xôi và gan heo này, cho dù là cô hay chủ cơ thể, đều không bao giờ ăn gan heo, đặc biệt là ghét ăn cải bó xôi. Nếu Hạ Minh Tuyên đã điều tra cô, lẽ nào không biết điều này sao? Anh ta chắc chắn là đang chỉnh cô.
Lâm Tố Tâm cảm nhận được ánh mắt háo hức mong chờ của Quản gia Tiền, miễn cưỡng bưng bát canh lên uống một ngụm.
“Quản gia Tiền, nhiều món thế này một mình cháu không thể ăn hết được, chú cùng ăn cùng cháu đi ạ.”
Quản gia Tiền lắc đầu nói: “Như vậy không thích hợp, hơn nữa tôi cũng đã ăn trưa rồi.”
Lâm Tố Tâm nói: “Nhưng cứ bị nhìn như thế cháu không ăn được……”
Quản gia Tiền cười nói: “Vậy cô ở đây từ từ ăn, nếu cần gì có thể bấm chuông ở đằng kia.”
Sau khi Quản gia Tiền rời đi, Lâm Tố Tâm cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Đầu bếp nhà họ Hạ quả thực không bình thường, tuy không giỏi nấu món Giang Tô, nhưng vẫn nấu rất ngon, về việc có chuẩn hay không, Lâm Tố Tâm cho rằng cô không soi mói như đại thiếu gia Hạ Minh Tuyên. Mặc dù nhiều món, nhưng lượng thức ăn không nhiều, Lâm Tố Tâm chọn lựa bỏ qua nồi canh, ăn nhiều các món khác, rồi mới thỏa mãn lau miệng đứng lên.
Quản gia Tiền đang nghỉ ngơi trong phòng nghỉ, nhìn thấy Lâm Tố Tâm đứng dậy, chạy ra thì thấy nồi canh gan heo mà Hạ Minh Tuyên dặn đi dặn lại phải để Lâm Tố Tâm uống vẫn còn nguyên trên bàn ăn.
“Cô Lâm, canh này……”
Lâm Tố Tâm giả vờ như không nghe thấy, nhanh như chớp chạy vào căn phòng cô đã chọn ở tầng hai.