Hào Môn Mật Ái: Độc Sủng Thiên Hậu Tiểu Manh Thê

Chương 22

Hạ Minh Tuyên nhìn ngũ quan thanh tú của cô gái trước mặt, làn da ấm nhuận ôn hòa hơi phát sáng dưới ánh nắng, dáng vẻ rủ hàng mi dài rất ngoan ngoãn, khiến anh cảm thấy vô cùng hài lòng, không kìm được mà cong khóe môi.

"Vì để tránh xảy ra tình huống này, tôi đã cử luật sư giành quyền giám hộ của em."

Lâm Tố Tâm ngây người một lúc, có chút nghi ngờ bản thân nghe nhầm: "Anh nói gì cơ?"

Hạ Minh Tuyên giả vờ bình thản nhìn cô, nói rõ ràng: "Em không nghe nhầm. Bắt đầu từ bây giờ, tôi chính là người giám hộ của em."

"Anh đang nói đùa gì vậy?" Lâm Tố Tâm không nhịn được mà kêu lên.

Hạ Minh Tuyên đáp: "Tôi không nói đùa, hiện tại văn kiện pháp lý vừa hoàn tất, tôi vẫn chưa nhận được, nếu em cần, vài ngày nữa có thể đến cục dân chính tìm."

Lâm Tố Tâm trợn tròn mắt, hỏi: "Sao có thể như vậy? Anh cũng đâu phải người thân của tôi, chồng chưa cưới gì đó cũng chưa có hiệu lực pháp lý, sao anh có thể làm người giám hộ của tôi? Dù muốn xin quyền giám hộ, vậy cũng phải bậc cha anh mới được chứ?"

Hạ Minh Tuyên khẽ gõ ngón tay lên tay vịn sô pha, đáp: "Em đã không còn họ hàng thân thuộc, mà họ hàng xa của em lại không muốn nhận quyền giám hộ. Vì vậy tôi rất thuận lợi xin được quyền giám hộ của em."

"Chuyện này không khoa học!" Lâm Tố Tâm kêu lên: "Rốt cuộc anh là gì của tôi?"

Hạ Minh Tuyên nhướng mày, nhìn sắc mặt cô lúc xanh lúc trắng, cười đáp: "Tôi là tổng điều hành trường em, lý do này đã đủ chưa? Trường hợp giáo viên kiêm người giám hộ không hề hiếm gặp."

Lâm Tố Tâm suýt phun một ngụm máu, cô thật sự bất ngờ với câu trả lời này: "Anh là giáo viên cái gì chứ?"

Hạ Minh Tuyên đáp: "Em xem, lại xem thường tôi rồi? Vì để có thể thuận lợi tiếp nhận tổng điều hành của học viện Ngân Diệu, tôi còn đặc biệt đi thi bằng giáo viên."

Lâm Tố Tâm nhìn người đàn ông khóe môi đầy ý cười như nhìn quái vật, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng ngột ngạt khó chịu, ngay cả lời lẽ phản bác cũng không thể nói ra.

Sao lại có thể như vậy? Quá phạm quy rồi? Kể từ khi cô bước vào cửa lớn của biệt thự này, người đàn ông này hoàn toàn đi ngược lẽ thường, ra chiêu nào cũng thấy máu, phút chốc đã hạ đo ván cô rồi, đáng thương cho cô rốt cuộc bị đánh bại thế nào cũng không rõ...

Hạ Minh Tuyên hỏi: "Vậy em còn thắc mắc điều gì không?"

Lâm Tố Tâm suy nghĩ một lúc, cuối cùng lắc đầu.

Hạ Minh Tuyên ngả lưng vào sô pha, nói: "Vậy được, nếu chúng ta đã tiến hành khai thông vấn đề quan trọng và có được sự nhất trí, vậy thì có phải em không cần ngồi xa tôi như vậy nữa? Em như thế làm tôi cảm thấy tôi như sói xám dụ dỗ cô bé quàng khăn đỏ."

Lâm Tố Tâm dịch người về phía trước, hơi ngẩng đầu, nhưng lại nhìn thấy ánh mắt thoáng trêu đùa của Hạ Minh Tuyên, lúc này mới hiểu ra, đôi mắt to xinh đẹp hung hăng trừng anh, nói: "Tóm lại dù anh là người giám hộ hay là gì của tôi, nếu anh còn như lúc nãy... trêu tôi như thế, tôi sẽ không tha cho anh!"

Hạ Minh Tuyên cong khóe môi: "Sao có thể nói là trêu chứ? Tôi còn chưa hôn môi mà."

Lâm Tố Tâm tức đến nghẹn lời, quay đầu đi.

Hạ Minh Tuyên không nói gì, tự rót đầy trà cho mình, lại rót đầy cho Lâm Tố Tâm, sau đó tự mình uống.

Cô bình tĩnh lại suy nghĩ một lúc, đã không còn sợ anh như trước đó nữa.

Mặc dù câu chuyện mà Hạ Minh Tuyên kể rất ly kỳ, nhưng những bức ảnh anh lấy ra thật sự tồn tại, ảnh chụp thuở nhỏ chắc là không thể chỉnh sửa.

Lâm Tố Tâm hồi tưởng lại tình cảnh Đàm Chiêu Linh biết mình mắc ung thư tuyến tụy, chỉ còn một năm để sống. Khi đó, Đàm Chiêu Linh trở về từ bệnh viện, vẻ mặt thâm trầm nhìn cô một lúc, hiếm khi ôn hòa hỏi cô tình hình học tập và sinh hoạt gần đây, thật sự khiến cô bất ngờ vì được quan tâm. Sau đó, bà nhốt mình trong phòng ba ngày, Lâm Tố Tâm gõ cửa thế nào bà cũng không mở, đợi lúc bà ra ngoài, thì yêu cầu Lâm Tố Tâm bỏ nguyện vọng thi tốt nghiệp giáo dục sơ cấp trung đẳng, thi vào học viện Ngân Diệu.

Vốn dĩ với thành tích học tập của Lâm Tố Tâm thì dù làm gì cũng không vào nổi học viện Ngân Diệu, nhưng không biết mẹ Lâm dùng cách gì, cuối cùng vẫn giúp cô nhập học thuận lợi. Sau cùng, bà giấu Lâm Tố Tâm, từ bỏ cơ hội tiếp tục hóa trị ở bệnh viện, bán bất động sản có giá trị duy nhất trong nhà, đóng học phí cho Lâm Tố Tâm.

Bây giờ nghĩ lại, là một nữ sinh gia cảnh vô cùng bình thường, thành tích học cũng vô cùng bình thường, mẹ của Lâm Tố Tâm có thể giúp cô học ở trường quý tộc như học viện Ngân Diệu, bản thân điều này đã là một chuyện vô cùng kỳ lạ. Nếu đặt trường hợp liên hệ Hạ Minh Tuyên, chắc là Đàm Chiêu Linh trước khi qua đời đã hạ quyết tâm giao Lâm Tố Tâm cho nhà họ Hạ, lại lo lắng bản thân không thể kịp thời đưa cô đến trước mặt chủ nhà họ Hạ, nên đưa cô đến trường trước, hy vọng nhà họ Hạ có thể nhận ra cô.

Kết hợp những manh mối này, Lâm Tố Tâm có được kết luận, tuy Hạ Minh Tuyên che giấu một vài chi tiết, nhưng những gì anh nói phần lớn đều là thật. Chủ nhà họ Hạ và cha Lâm người đã qua đời chắc là bạn thâm giao, mẹ Lâm muốn gởi con gái cho họ, vì vậy, chắc là Hạ Minh Tuyên không hề có ác ý với cô.

Có điều, không thể không đề phòng, cô không tin tưởng Hạ Minh Tuyên hoàn toàn. Nhưng mà hiện tại, cô vẫn chưa thành niên, cũng không quen thuộc hoàn cảnh xung quanh, thế cô sức yếu, đúng thật cần một người giám hộ lớn mạnh như Hạ Minh Tuyên. Dường như chấp nhận hiện thực, đối với cô mà nói, mới là lựa chọn thông minh nhất trong giai đoạn này...

Nghĩ vậy, Lâm Tố Tâm bèn hạ quyết tâm lựa chọn.

Đã tới thì an tâm ở lại, lo trước lo sau do dự thiếu quyết đoán không phải là phong cách của cô. Cô dứt khoát đứng dậy, ngồi đối diện Hạ Minh Tuyên, cầm đĩa bánh trứng lên, lấy một cái bỏ vào miệng, ăn một cách ngon lành.

Hạ Minh Tuyên thấy cô phút trước còn lo lắng sợ sệt, phút sau lại giống như hoàn toàn thả lỏng, bắt đầu ăn đồ ăn, không kìm được mà có chút nghi hoặc.

Lâm Tố Tâm bỏ miếng bánh trứng cuối cùng vào miệng, ra sức nuốt xuống, thỏa mãn liếʍ khóe môi. Hạ Minh Tuyên thuận tay đưa trà: "Uống nước?"

Lâm Tố Tâm ngước nhìn anh: "Cảm ơn."

Hạ Minh Tuyên đứng dậy, nói: "Ăn ít chút đi, tôi đã bảo nhà bếp chuẩn bị bữa trưa."

Lâm Tố Tâm nhìn đồng hồ cạnh cầu thang, đã một giờ trưa rồi, lúc này cô mới nhớ ra Phùng Tư Tư vẫn đang ở ký túc xá đợi cô, từ khi đến biệt thự của Hạ Minh Tuyên, cô căng thẳng đến nỗi quên hết mọi thứ, dĩ nhiên Phùng Tư Tư cũng bị quẳng sang một bên.

Cô lấy điện thoại ra xem, quả nhiên Phùng Tư Tư đã gọi tám cuộc điện thoại cho cô, nhưng bởi vì trước khi xuống xe cô tắt âm, nên không nhận được cuộc gọi nào.

Lâm Tố Tâm nói: "Xin lỗi, tôi gọi điện cho bạn một chút." Sau đó cô gọi cho Phùng Tư Tư.