Hào Môn Mật Ái: Độc Sủng Thiên Hậu Tiểu Manh Thê

Chương 21

Hạ Minh Tuyên cong khóe môi: "Tóm lại chúng ta chính là có hôn ước, đây là sự thật."

Lâm Tố Tâm nhíu mày hỏi: "Vậy sao mẹ tôi không nói với tôi?"

Hạ Minh Tuyên đáp: "Chuyện này thật ra rất dễ hiểu, sau khi chú Lâm qua đời, mẹ em không muốn nhận sự giúp đỡ của cha mẹ tôi, đưa em đến thành phố Thiên Hải định cư, đã nhiều năm không liên lạc với chúng tôi. Thím ấy không chắc nhà tôi còn thừa nhận hôn ước hay không."

Lâm Tố Tâm nghe vậy thì vui mừng nói: "Nếu mẹ tôi cũng không chắc, vậy chúng ta cứ coi như không có chuyện đó, chẳng phải được rồi sao? Khi nãy anh cũng nói, anh không thích kiểu người như tôi, vừa hay tôi cũng không thích anh, chúng ta cứ coi như không quen biết là được."

Khóe môi Hạ Minh Tuyên không nhịn được mà giật một cái, ánh mắt nhìn Lâm Tố Tâm đặc biệt kém thân thiện. Cô nhóc này mắt có vấn đề nặng rồi, lại có thể không thích mình?! Hạ Minh Tuyên này tốt xấu gì cũng là cậu ba tộc trưởng hạ thị, ngoại hình cũng tuấn mỹ có tiếng, rể rùa vàng như anh có thắp đèn l*иg cũng không tìm thấy, vậy mà Lâm Tố Tâm còn không thích ư?!

Hiển nhiên Lâm Tố Tâm không hiểu suy nghĩ vừa đen tối lại kiêu ngạo của cậu chủ Hạ Minh Tuyên, nếu cô vừa gặp đã yêu Hạ Minh Tuyên, có thể cậu ba nhà họ Họ không cảm thấy gì, nhưng cô lại dám nói thẳng không thích anh, vậy cậu ba nhà họ Hạ vẫn muốn khiến cô từ "không thích" biến thành "thích".

Hạ Minh Tuyên hơi híp mắt, cầm tách trà lên uống một ngụm, nói: "Bây giờ em nói không quen biết, đã muộn rồi."

"Là sao?"

Hạ Minh Tuyên thong thả đáp: "Trước khi mẹ em qua đời, đã viết một lá thư cho cha tôi, đại ý là em vẫn chưa thành niên, thím ấy lo không ai chăm sóc em, một cô gái nhỏ như em sẽ không thể mưu sinh, vì vậy hy vọng nhà tôi có thể quan tâm chăm sóc em. Bởi vì cách nhiều năm, cha mẹ tôi đã ra nước ngoài sống, mà những người khác cũng không biết quan hệ của mẹ em và nhà tôi, cho nên lá thư đó vẫn luôn bị gác lại, mãi đến gần đây, cha tôi mới đọc được."

Lâm Tố Tâm ngây người một lúc, hỏi: "Mẹ tôi còn viết thư cho gia tộc họ Hạ?"

Hạ Minh Tuyên đáp: "Không sai."

Lâm Tố Tâm có chút bất ngờ, nhưng nghĩ kỹ lại cũng có lý. Dù gì cũng là con gái ruột, mặc dù bình thường Đàm Chiêu Linh không được tính là gần gũi với cô, nhưng vào thời khắc sinh tử, vẫn có chút lo lắng cho cô.

Lâm Tố Tâm lúc đầu bởi vì bị bạo lực lạnh nên vô cùng sợ hãi trước đủ loại hành vi nóng nảy của Đàm Chiêu Linh, ngoài cố tình trốn tránh thì không còn suy nghĩ khác. Nhưng mà, sau khi cô trùng sinh, đứng ở góc độ của cô nghĩ về Đàm Chiêu Linh thì lại cảm thấy Đàm Chiêu Linh có những hành vi khác với lẽ thường không hẳn là bà không thương con gái, mà có thể là vì mắc chứng trầm cảm nặng hoặc bệnh tinh thần khác.

Chỉ là không biết, rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì, tại sao một sao nữ thần tượng đang nổi lại đột nhiên biến mất khỏi màn ảnh, sau cùng lại sống sa sút đến vậy.

Lâm Tố Tâm thoáng nhìn Hạ Minh Tuyên, luôn có cảm giác người đàn ông này sâu xa khó đoán, những gì anh nói với cô chưa chắc hoàn toàn là sự thật, hoặc ít ra là có giấu giếm phần nào. Trong lòng cô có đầy thắc mắc, lại chẳng biết nên hỏi từ đâu, hơn nữa dù có hỏi, Hạ Minh Tuyên cũng sẽ nhẹ nhàng lái sang chuyện khác, dẫn cô vào tròng.

Cô do dự một lúc, hỏi: "Vậy là cha anh bảo anh đến tìm tôi?"

Hạ Minh Tuyên gật đầu, nở nụ cười đầy sâu xa, đáp: "Vài ngày trước tôi đến thành phố Thanh Hải, thuê một thám tử tư điều tra chuyện của em, kết quả điều tra còn chưa có, liền xảy ra một chuyện khiến tôi vô cùng ngạc nhiên. Một học sinh trong trường tôi, lại có thể tự sát trong ký túc xá vì vấn đề tình cảm.

Sắc mặt Lâm Tố Tâm u ám, cô lạnh lùng nói: "Cậu ba nhà họ Hạ, xin anh hãy làm rõ, xảy ra chuyện như vậy, là vì cách quản lý hỗn loạn của trường anh, tùy tiện đuổi học học sinh, hoàn toàn không phải vì tình cảm! Xin đừng tùy tiện đẩy trách nhiệm cho bên yếu thế!"

Hạ Minh Tuyên vỗ tay, khen ngợi: "Nói hay lắm. Bây giờ em trái lại có gan nói chuyện như vậy trước mặt tôi, lúc đó sao lại không có gan sống tiếp?"

Bởi vì lúc đó đâu phải tôi!

Lâm Tố Tâm không thể phản bác, chỉ đành hừ một tiếng, không nói gì.

Hạ Minh Tuyên lại nói: "Lúc đó em rơi vào nguy kịch, cần truyền một lượng lớn máu, nhưng kết quả kiểm tra nhóm máu cho thấy nhóm máu của em thuộc nhóm hh vô cùng hiếm, bệnh viện bình thường căn bản không dự trữ, nếu không phải khi đó tôi ở Thiên Hải, có người kể chuyện lạ này cho tôi biết, tôi vội lấy mẫu máu từ trung tâm máu quốc gia, chắc là bây giờ em đã bị đưa đến lò hỏa táng rồi."

"Anh nói nhóm máu gì cơ? Tôi chưa từng nghe qua!" Lâm Tố Tâm trợn tròn mắt.

Hạ Minh Tuyên thờ ơ đáp: "Chưa từng nghe cũng bình thường, chưa đến một trăm người ở Hoa Hạ có nhóm máu này, hơn nữa còn có quan hệ họ hàng với nhau. Máu của cha em chính là nhóm này, vì vậy việc này tiến thêm một bước chứng minh thân phận của em."

Lâm Tố Tâm bỗng nhớ lúc cô tỉnh lại trong bệnh viện, Phùng Tư Tư cũng từng nói, cô suýt mất mạng vì thiếu máu, cô không kìm được mà im lặng. Lời kể của hai người đều như nhau, lẽ nào người đàn ông này nói thật?

Hạ Minh Tuyên nói tiếp: "Sau khi xác định thân phận của em, tôi liền trưng cầu ý kiến của cha. Ông ấy rất quan tâm tình hình của em, nhưng vì ông ấy ở nước ngoài, không tiện đến thăm em, cho nên, nhiệm vụ này giao cho tôi."

Lâm Tố Tâm đáp: "Tôi vô cùng cảm kích lòng tốt của anh và cha mẹ anh, nhưng mà, tôi cảm thấy tôi đã đủ lớn rồi, tôi có thể sống tốt cuộc sống của mình, tôi không cần các người lãng phí thời gian và công sức cho tôi."

Hạ Minh Tuyên nhướng mày: "Em chắc em có thể sống tốt chứ? Có vẻ như nếu không có tôi can thiệp, em đã bị đuổi học rồi?"

Lâm Tố Tâm nổi giận nói: "Đó là vì trường anh quá tệ, liên quan gì đến tôi?"

Hạ Minh Tuyên an ủi cô: "Được rồi, đừng giận. Chuyện này đúng là do lỗ hỏng trong việc quản lý của tôi gây nên, tôi có thể xin lỗi cô. Nhưng xã hội này chính là thực tế như vậy, sau này em sẽ còn gặp những chuyện tương tự, xin hỏi em định giải quyết thế nào? Hơn nữa vấn đề thực tế hơn đó là, em vẫn chưa thành niên, bản thân em không thể ký tên vào bất kỳ văn bản có hiệu lực pháp lý cụ thể. Ví dụ như, hiện tại em bị đuổi học, nếu em muốn thuê nhà ở ngoài, chủ nhà sẽ cho một người chưa thành niên không có chữ ký của người giám hộ thuê sao?"

Lâm Tố Tâm trợn tròn mắt, không còn gì để nói.

Kiếp trước lúc mẹ nuôi của cô qua đời, cô đã đủ mười tám tuổi, chuyện gì cũng có thể tự mình làm chủ, không ngờ đến kiếp này cô chỉ mười sáu tuổi, có nhiều chuyện bản thân không thể hoàn thành. Lỡ như cô thật sự bị đuổi học, lại không có người thân, chỉ có Phùng Tư Tư cô bạn không đáng tin mấy, nói không chừng sẽ gặp phiền phức rất lớn!

Nghĩ đến đây, Lâm Tố Tâm không thể không thừa nhận, tình thế mạnh hơn mình, không thể không cúi đầu, chỉ có thể nhún nhường, hỏi: "Vậy anh nói xem, tôi nên làm thế nào?"