♒: Cảm ơn bạn ****** và bạn jaeyong đã đề cử truyện 🥥 🥥
♒: Chương này dành tặng cho hai bạn nha~
__________
Khi Thích Thất biết được Tiêu Dao là sản phẩm dưới tên của Lộ Cảnh Thần, cuộc thi này cũng là do Lộ Cảnh Thần lên kế hoạch, cả hai đã cùng nhau đến đấu trường pk.
Sự xuất hiện của hai người khiến nhiều người chú ý, Lộ Cảnh Thần nhìn Thích Thất với ánh mắt cực kỳ ôn nhu, kiên nhẫn giới thiệu từng nơi cho cậu, mọi người ở xung quanh vừa nhìn hai người vừa không ngừng thì thầm bàn tán.
Nhân viên công tác nhìn thấy Lộ Cảnh Thần liền nhanh chóng đặt công việc trong tay xuống, cung kính bước lên phía trước chào hỏi:
"Lộ tổng."
Lộ Cảnh Thần gật đầu, "Anh đi làm việc của mình đi, không cần để ý chúng tôi, chúng tôi sẽ tự mình đi xem."
“Được được, ngài cứ tự nhiên!” Sau đó, nhân viên công tác lại nhìn về phía Thích Thất, có chút do dự hỏi:
“Vị này là...?”.
Lộ Cảnh Thần ở phía sau lưng Thích Thất, nhẹ nhàng đẩy cậu về phía trước: "Đây là Thư Mặc, hãy làm đăng ký tuyển thủ cho em ấy."
“Được, được!” Nhân viên công tác lau mồ hôi trên trán, trong lòng thầm suy đoán địa vị của người này, lại có thể khiến cho Lộ tổng ra mắt chống lưng.
Những tuyển thủ khác nhìn thấy vậy trong mắt đều lộ ra vẻ hâm mộ.
"Cậu ta chính là Thư Mặc sao? Nhìn thật đẹp!"
"Hẳn là một vị thiếu gia giàu có nào đó, tới chơi chơi."
Triệu Viêm, cũng chính là tên tóc tím không muốn ở chung phòng với Thích Thất, khinh thường nói: "Cái gì mà thiếu gia giàu có, hắn cùng Lộ Cảnh Thần chẳng liên quan gì đến nhau cả."
"Làm sao cậu biết?"
"Tôi..."
Triệu Viêm dừng lại một chút, sau đó thêm mắm thêm muối đem sự việc xảy ra ngày hôm qua kể lại, còn cố ý không nói chính mình là người gây sự trước, mà chỉ nói rằng Thư Mặc làm người khắc nghiệt, khó hòa hợp, không muốn chung phòng với hắn, nhưng vận khí lại quá tốt gặp được Lộ tổng, được Lộ tổng có ý tốt thu nhận, điển hình của việc trả đũa.
"Gì......"
"Thật sao? Nhìn bề ngoài cậu ta cũng không giống một người như vậy, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong."
Triệu Viêm ác ý nói: "Còn không phải sao? Miệng của hắn rất lợi hại, mắng người không chút khiêng nể nào, tôi khuyên mấy người tránh xa hắn một chút, nhìn thái độ của Lộ tổng đối với hắn cũng có vẻ không đúng lắm, chỉ sợ có loại giao dịch dơ bẩn nào đó. "
Mấy người quan sát Thích Thất và Lộ Cảnh Thần một lúc lâu, cũng cảm thấy chính là như vậy, ánh mắt nhìn Thích Thất cũng dần dần thay đổi, họ khinh thường những người bán thân xác để đạt được mục đích.
Những lời dối trá này vừa vặn bị Hạng Lưu tình cờ nghe thấy, hắn nén lại khó chịu ở trong lòng, nhìn về phía Thích Thất, phát hiện đối phương cùng người đàn ông bên cạnh đang nói cười vui vẻ.
Là người trong giới thượng lưu, Hạng Lưu sao có thể không biết Lộ Cảnh Thần? Lộ Cảnh Thần luôn là con nhà người ta trong lời các trưởng bối, mỗi ngày đều không ngừng đem ra so sánh với.
Hắn đã nghe danh Lộ Cảnh Thần từ lâu, nghe đồn anh hành sự sấm rền gió cuốn, tính tình lãnh đạm, chỉ ôn hòa với em trai mình, nhưng hôm nay ở trước mặt Trác Chước anh lại như tắm mình trong gió xuân, không hề giống với những gì hắn đã từng nghe nói.
Kết hợp với những gì vừa nghe thấy về mối quan hệ không trong sạch giữa Trác Chước và Lộ Cảnh Thần, trán hắn bất giác nhăn lại thành một hình chữ xuyên.
Thời điểm nhìn thấy khuôn mặt của Trác Chước, trong lòng Hạng Lưu nhất thời kinh diễm, hắn đã từng xem qua ảnh của Trác Chước, cậu không hề hồng hào tươi tắn như bây giờ, khuôn mặt tinh xảo, đôi mắt mèo tinh anh.
"Ký chủ, Hạng Lưu đang nhìn cậu."
Bất ngờ nghe thấy tiếng nhắc nhở của hệ thống, Thích Thất nhướng mày, vô cùng thích thú quay lại nhìn Hạng Lưu, đôi mắt linh động long lanh ánh nước, giống như đang câu dẫn linh hồn Hạng Lưu, bất quá chỉ trong một cái chớp mắt, cậu lại quay mặt đi tiếp tục cười nói cùng Lộ Cảnh Thần.
Hạng Lưu thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng đồng thời cũng cảm thấy vô cùng mất mát, trong lòng nhàn nhạt dâng lên một loại cảm giác, nếu trước kia Trác Chước cũng như thế này, hắn chơi chơi với cậu cũng không phải không thể.
"Anh Hạng!"
Một giọng nữ ngọt ngào phá tan suy nghĩ hoang đường của Hạng Lưu.
"Hả?"
“Anh đang nhìn cái gì vậy?” Doãn Phiên Phiên bĩu môi bất mãn hỏi.
Hạng Lưu hoàn hồn, lại nhìn về phía Thích Thất, nhưng không thấy bóng dáng hai người kia đâu, thất vọng thu hồi tầm mắt, có lệ trả lời:
"Không có gì."
Cô gái trước mặt bộ dạng thuần khiết đáng yêu, khuôn mặt nhỏ nhắn, ở trong mắt người khác vừa ngây thơ vừa dễ thương, trước kia Hạng Lưu có lẽ sẽ thích loại hình này, nhưng hiện tại trong đầu hắn toàn là hình ảnh ánh mắt vừa rồi của Trác Chước.