Bỗng nhiên.
Trong lòng Tiểu Thanh nổi lên cảm giác vô cùng khủng hoảng!
Cảm giác này mãnh liệt hơn trước đây rất nhiều, thật sự là mối nguy hiểm liên quan đến sống chết!
Nó căng thẳng trong lòng, lập tức truyền tin tức cho Tô Trạch.
“Chủ nhân mau rời khỏi chỗ này! Có người rất nguy hiểm đang tới!”
Tô Trạch sửng sốt, lập tức cảm nhận được Tiểu Thanh rất lo lắng.
Tiểu Thanh rất nhạy cảm với các mối nguy hiểm, chắc chắn sẽ không nhầm lẫn.
Hắn không chút do dự nào, ôm Lâm Diệu Y vào lòng, nói với Hùng Đại: “Chạy mau!”
Hai chân Tô Trạch phát ra lực, chân nguyên màu vàng trong cơ thể chuyển động hết tốc độ, làm cho sức mạnh của hắn phát huy đến mức cao nhất.
“A!” Lâm Diệu Y hốt hoảng hô lên, không nghĩ tới Tô Trạch lại dùng chiêu này.
Ầm một tiếng!
Giọng của nàng ngưng lại, sức mạnh trùng kích mạnh mẽ truyền tới, làm cho nàng không nói nên lời.
Trên mặt đất xuất hiện một cái hố sâu.
Rất nhanh bóng dáng Tô Trạch đã biến mất.
Hùng Đại nhất thời sửng sốt, nhưng rất nhanh đã phản ứng kịp, chạy nhanh theo Tô Trạch.
Nhưng nó lập tức hoảng hốt.
Bởi nó phát hiện bản thân không theo kịp bước chân Tô Trạch.
“Đại ca, ngươi chờ ta với!”
Dù không biết xảy ra tình huống gì.
Nhưng Hùng Đại thấy Tô Trạch lo lắng như vậy, nó cũng lo lắng theo.
Nó đã dùng hết toàn bộ sức mạnh của mình nhưng vẫn bị Tô Trạch từ từ kéo dài khoảng cách.
Thấy vậy, Hùng Đại bèn thấy lạnh trong lòng.
Dáng vẻ Tô Trạch chạy liều mạng như thế, làm cho nó càng thêm hoang mang.
Rốt cuộc là mối nguy hiểm gì có thể khiến Tô Trạch lo lắng như thế?
Rất nhanh, nó đã biết thứ gì.
Oanh!
Một âm thanh rất lớn phát ra từ phía sau!
Âm thanh phát ra từ chỗ mà Hỏa Diễm Điểu rơi xuống.
Sau mấy giây, sóng trùng kích kinh khủng truyền tới, phá hủy mảnh lớn rừng rậm.
Hùng Đại không kịp đề phòng với tình huống bất ngờ này, nên bị sức mạnh này đánh bay ra ngoài!
Trong không trung thân thể của nó không ngừng lăn.
Cũng chính vì thế.
Hùng Đại thấy được cảnh tượng phía sau!
Ở phía xa, có hai con ngươi màu máu hiện lên trong tầng mây, tựa như hai mặt trăng máu!
Gió thổi lên làm lộ ra thân thể sau đám mây.
Là một con chim ưng khổng lồ!
“Ét!”
Chim ưng kia rống lên một tiếng, bất ngờ tiến hành gạt tan hết đám mây ở nửa bầu trời!
Tô Trạch chạy hết tốc độ rồi quay đầu nhìn lại.
“Tên: Thanh Vân Ưng.”
“Cấp bậc: cấp D cao giai (Cực kỳ nguy hiểm!)”
“Huyết mạch đặc thù: Không rõ”
“Kỹ năng: Không rõ”
“Chú thích: Thợ săn giỏi nhất, khi thực lực còn yếu, gặp phải sinh vật này chỉ có một chữ: Trốn!!! (Tất nhiên người không có đủ thực lực đều trốn không thoát…)”
Cấp D!
Kim Đan đỉnh phong!
Tô Trạch kinh hãi nhìn chim ưng kia.
Loại yêu thú đẳng cấp này sao lại xuất hiện xung quanh rừng rậm Man Hoang?
Ầm một tiếng.
Thân thể nặng nề của Hùng Đại rơi xuống đất.
Nhưng nó không quan tâm đến đau đớn, trở mình đứng lên rồi tiếp tục chạy thục mạng.
Rốt cuộc nó cũng biết vì sao Tô Trạch chạy nhanh như vậy.
Vừa rồi nếu không chạy đi, ánh sáng của sóng xung kích có thể khiến nó bị chấn động đến chết!
Ở phía xa.
Chim ưng đứng trên bầu trời, ánh mắt sắc bén quét nhìn phía dưới, cuối cùng dừng lại ở một bãi tro bụi màu đen.
Bỗng nhiên ánh mắt của nó trở nên lạnh như băng.
Khí tức quen thuộc của tro bụi truyền tới.
Hỏa Diễm Điểu!
Ngươi lại chết ở chỗ này!
Con ngươi của chim ưng như muốn bốc cháy, vô cùng căm phẫn.
“Hỏa Diễm Điểu đáng chết! Ngay cả một cơ hội để ta tự tay báo thù, ngươi cũng không cho!!!”
Nó nổi giận gầm lên, âm thanh truyền khắp rừng rậm.
Tô Trạch cũng nghe được âm thanh của nó, không khỏi kinh hãi.
Bởi vì Hỏa Diễm Điểu trêu chọc người này nên mới bị thương nặng sao?
Hơn nữa nhìn dáng vẻ của nó, giữa bọn chúng còn có thù hận!
Ầm ầm ầm!
Tiếng vang lớn liên tiếp từ phía sau truyền tới.
Dù cách nhau một khoảng cách, vẫn có thể cảm nhận được mặt đất đang rung chuyển!
Sức mạnh quá kinh khủng.
Mảng lớn bụi đất bay lên, trên mặt đất xuất hiện một cái hố lớn, giống như mới bị bom đạn nổ qua.
Cũng không biết rốt cuộc Hỏa Diễm Điểu đã trêu chọc Thanh Vân Ưng cái gì, mà có thể khiến nó hành động điên cuồng như vậy.
Bất chợt Thanh Vân Ưng ngừng lại.
Vừa rồi nó vì không cách nào tự tay báo thù, nên mới đánh lên mặt đất cho hả giận.
Nhưng bây giờ nó phát hiện ra chỗ không đúng.
Dù Hỏa Diễm Điểu bị thương nặng, nhưng vẫn còn chống đỡ được một thời gian mới đúng!
Sẽ không chết nhanh như vậy!
Con ngươi Thanh Vân Ưng phát ra một đạo thanh quang.
Là yêu thú cấp D, hiển nhiên nó hiểu rõ các năng lực của yêu thú!
Đại trận Dục Hỏa!
Nó nhớ tới, Hỏa Diễm Điểu nhất định thi triển đại trận Dục Hỏa, lúc này mới tăng tốc độ chết!
Mà muốn thi triển đại trận này, sẽ có một người nhất định sẽ hưởng lợi.
Không cần suy nghĩ, người được lợi nhất định là thế hệ sau của Hỏa Diễm Điểu.
Đứa con hoang kia đang ở đâu?
Thanh Vân Ưng mạnh mẽ giương cánh, bay vọt lên bầu trời cao.
Ánh mắt sắc bén quét nhìn khắp bốn phía rừng rậm.
Giây kế tiếp, nó bèn phong tỏa hướng mà Tô Trạch đang chạy trốn.
Đang chạy rất nhanh thì chiếc túi trên lưng của Tô Trạch phát ra một ít hồng quang.
Là đứa con hoang kia!
Nó đã bị nhân loại đem đi!
Thanh Vân Ưng tức giận rống lên một tiếng, hóa thành một đạo thanh quang, bay về hướng Tô Trạch.
Tốc độ của nó thật sự rất nhanh.
Gần như trong chớp mắt, nó đã đi thẳng đến đằng sau Tô Trạch.
Hùng Đại giật mình, sợ hãi muốn chết.
Tiêu đời.
Trong lòng Tô Trạch cảm thấy lạnh lẽo, cảm nhận được sát khí lạnh lẽo từ sau lưng.
Nhưng mà đang lúc ngàn cân treo sợi tóc.
Ở thành phố Giang Nam phía xa.
Trường trung học số 1 thành phố Giang Nam, phòng làm việc của hiệu trưởng.
Thang Nghĩa đang ngồi trên ghế thì nhanh chóng biến mất.
…
Thanh Vân Ưng vừa định ra tay, để gϊếŧ chết hai nhân loại và Hỏa Diễm Điểu.
Hô!
Từ phía xa có một ánh sáng cực kì chói lóa bay vọt lên bầu trời cao, phá vỡ chân trời, rất nhanh đã tới đây.
Một thân ảnh đứng vững vàng ở giữa không trung, nhìn chằm chằm Thanh Vân Ưng đang nói chuyện cách đó không xa.
“Tên súc sinh tạp chủng nhà ngươi, ở trong rừng rậm tác oai tác quái thì thôi, hiện giờ ngươi còn muốn gϊếŧ học sinh của ta? Ngươi đây là tự tìm đường chết phải không?”