Điên Rồi! Ngươi Xác Định Ngươi Là Ngự Thú Sư?

Chương 43: Phó Thác Lúc Lâm Chung Của Hỏa Diễm Điểu

“Trong truyền thuyết, Phượng Hoàng tiến hành dục hỏa trọng sinh trong ao máu, bởi vậy đại trận Dục Hỏa cũng có một bước tương tự, cần rất nhiều máu trợ giúp mới có thể hoàn thành bước cuối cùng của đại trận!”

Lâm Diệu Y nhìn về phía những yêu thú đó, ánh mắt lóe chút đồng tình.

“Vì vậy Hỏa Diễm Điểu hấp dẫn những yêu thú này đến, chính là để lấy máu trong cơ thể bọn chúng! Nhưng chỉ có thể ảnh hưởng đến yêu thú cấp E trở xuống, không ảnh hưởng gì với yêu thú cấp E.”

Tô Trạch quét mắt nhìn, một loạt tin tức chằng chịt chi chít xuất hiện.

Sự thật giống như Lâm Diệu Y nói.

Quả thật tất cả yêu thú bên trong thú triều cuồn cuộn đều là cấp E trở xuống!

Mà vào lúc này.

Thú triều chuyển động rồi.

Những con yêu thú bắt đầu chạy, xông vào nơi sâu nhất trong biển lửa.

Nhiệt độ trên mặt đất rất cao, thậm chí nhiều chỗ còn bốc lửa.

Nhiệt độ cao đốt cơ thể của bọn chúng bị thương, bắt lửa lên da lông bọn chúng.

Nhưng hình như những yêu thú này không hề phát hiện ra, cắm đầu chạy về phía trước.

Chỉ thoáng chốc.

Một con yêu thú đi đến ngay sát biên giới biển lửa, không chút do dự, nó dứt khoát tung người nhảy vào.

Đôm đốp!

Tiếng da thịt bị đốt cháy khét vang lên.

Trong chớp mắt, cơ thể yêu thú kia hóa thành tro tàn, chỉ để lại dòng máu óng ánh.

Ngay sau đó là con thứ hai, con thứ ba…

Thú triều cuốn theo vô số yêu thú xông vào biển lửa!

Cảnh tượng này quả thật hơi kinh dị.

Hùng Đại nhìn cảnh tượng này, lông tóc toàn thân dựng đứng, cơ thể run lẩy bẩy.

Lâm Diệu Y đã không nỡ nhìn rồi, núp ở sau lưng Tô Trạch.

Một lát sau.

Biển lớn mênh mông do yêu thú tạo thành đã biến mất không còn.

Thay vào đó là một biển máu!

Hỏa Diễm Điểu và con của nó đắm mình ở bên trong, bắt đầu tiến hành bước cuối cùng.

“Rít…”

Tiếng hót tràn đầy đau buồn vang lên.

Trong miệng Hỏa Diễm Điểu phun ra một ngụm máu tươi, rơi lên trên trứng chim.

Máu tươi lập tức dùng tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được mà bị trứng chim hấp thu.

Ánh lửa bùng lên, nhiệt độ xung quanh bỗng nhiên tăng vọt!

Dung nham vốn đã ngưng kết lại chảy xuôi, ánh sáng chói mắt che chắn cảnh tượng bên trong.

“Ối? Không xem được nữa rồi?” Hùng Đại nói ra.

Tô Trạch không nói gì mà kiên nhẫn chờ đợi.

Năm phút sau.

Ánh lửa xông thẳng đến tận chân trời đột nhiên co lại.

Chỉ trong chớp mắt, ánh lửa tiêu tan.

Đỉnh núi ban đầu đã hoàn toàn không thấy, ao máu giống như hồ nước cũng không thấy, chỉ để lại Hỏa Diễm Điểu và quả trứng dưới người nó.

Đại trận Dục Hỏa kết thúc.

Hỏa Diễm Điểu cũng đã đi đến điểm cuối cùng của sinh mạng, chỉ còn một hơi leo lắt.

“Nhóc con bên kia, là ngươi đưa con của ta từ trong hang ổ đi ra sao?”

Đột nhiên.

Hỏa Diễm Điểu quay đầu nhìn về phía Tô Trạch bên này.

Lâm Diệu Y hoảng sợ, trên người chảy đầy mồ hôi lạnh.

Hùng Đại cũng bị dọa run chân, suýt nữa xoay người chạy trốn.

Nhưng Tô Trạch vẫn duy trì bình tĩnh.

“Tên: Hỏa Diễm Điểu (đèn cạn dầu).”

“Đẳng cấp: Cấp D sơ giai (đã suy yếu đến cấp E sơ giai).”

“…”

Đại trận Dục Hỏa gây ra tổn hại quá lớn đối với Hỏa Diễm Điểu, thực lực của nó thụt lùi rất nhanh.

Bây giờ nó đã không thể tạo thành uy hϊếp cho Tô Trạch.

Hỏa Diễm Điểu cũng đã nhận ra bình tĩnh của Tô Trạch, hơi sững sờ, nhưng nó cũng không còn sức lực để ý đến điều này.

Nó nhìn ra được Tô Trạch không tầm thường.

Chỉ có thực lực Đoán Thể thất trọng, bên người lại có một con yêu thú Trúc Cơ bảo vệ.

Đồng thời quan trọng nhất là.

Chính mình lại cảm thấy hắn còn mạnh hơn con yêu thú Trúc Cơ kia!

Hơn nữa không phải là mạnh hơn chút thôi đâu!

Loại người này… Nếu như thuận lợi trưởng thành, tương lai nhất định là ngôi sao chói mắt nhất trong vạn tộc!

Hơn nữa mình sắp chết rồi.

Con của mình không thể không có người bảo vệ, đúng lúc phó thác cho nhân loại này!

“Nhóc con, ta sắp chết rồi, tiềm lực của đứa nhỏ này còn tốt hơn ta…”

Nó vừa lên tiếng, Tô Trạch đã hiểu rõ ý tứ của nó.

Đây là muốn phó thác Hỏa Diễm Điểu con cho mình!

Đương nhiên hắn không có ý kiến, trịnh trọng gật đầu.

Hỏa Diễm Điểu cũng gật đầu, lập tức vung cánh chim lên, đưa quả trứng chim vào trong tay Tô Trạch.

Tô Trạch vững vàng tiếp được, trứng vừa đến tay đã cảm nhận được ấm áp truyền ra.

“Tên: Hỏa Diễm Điểu chưa nở (trạng thái khỏe mạnh).”

“Huyết mạch đặc thù: Huyết mạch Chu Tước 1%.”

“Ghi chú: Sau khi trải qua đại trận Dục Hỏa gột rửa, thành tựu trong tương lai có thể đột phá đến cực hạn.”

Hỏa Diễm Điểu đã đến cực hạn, khó khăn nói ra.

“Giúp… giúp ta chăm sóc nó thật tốt… thực lực của nó sẽ không yếu, có thể giúp đỡ… Ngươi một tay, bảo vệ… bảo vệ tốt cho nó!”

Đến cuối cùng, nó gần như dùng giọng điệu cầu xin.

Nói xong câu đó, cuối cùng Hỏa Diễm Điểu thoáng nhìn quả trứng, sau đó chậm rãi rủ đầu xuống.

“Tên: Hỏa Diễm Điểu (đã chết).”

Hình như Hỏa Diễm Điểu con có cảm ứng, hoa văn trên vỏ trứng mờ đi rất nhiều.

Lâm Diệu Y không thể tưởng tượng nổi nhìn cảnh tượng này.

Nàng bỗng nhiên cảm thấy hơi choáng váng.

Hôm nay nàng chịu quá nhiều chấn động.

Tô Trạch chỉ nói đôi câu đã có được con nối dõi của một yêu thú cấp D?

Có phải hơi qua loa rồi không?

Vù một tiếng.

Cơ thể Hỏa Diễm Điểu ở xa xa bỗng nhiên bốc cháy.

Máu thịt giống như băng tuyết tan chảy, cơ thể chậm rãi nhỏ dần…

“Nó cứ vậy mà phó thác cho ngươi sao?” Trong đôi mắt to của Lâm Diệu Y tràn đầy nghi ngờ.

Tô Trạch nhìn xung quanh, nói: “Hình như, cũng không còn người nào có thể phó thác rồi.”

“Lại nói, đi theo ta, ta sẽ không để nó chịu thua thiệt!”

Hắn sờ lên trứng chim, thản nhiên nói.

Giọng điệu kiên định mà tự tin.

Lâm Diệu Y sững sờ, lập tức gật đầu.

Hoàn toàn chính xác, đi theo một vị thiên tài thế này, Hỏa Diễm Điểu con sẽ không bị ấm ức.

Tiểu Thanh vừa nhìn Hỏa Diễm Điểu vừa nghe mọi người nói chuyện.

Bỗng nhiên nó cảm thấy thời điểm bản thân ngủ say đã bỏ lỡ rất nhiều thứ.

Hiện giờ nó chỉ muốn hiểu rõ ràng, chuyện tiểu tam là thế nào?

Dù Hỏa Diễm Điểu không còn hình dáng quả trứng, nhưng Tiểu Thanh vẫn cảm nhận được uy hϊếp từ nó!