Điên Rồi! Ngươi Xác Định Ngươi Là Ngự Thú Sư?

Chương 31: Đề Nghị Của Lâm Diệu Y

Cho dù nhìn từ mặt nào, Hùng Đại cũng là lựa chọn ấp trứng tốt nhất.

Tô Trạch cười lắc đầu, nói: “Vậy cũng không cần thiết, không phải trước mắt có sẵn một người rồi sao?”

Hùng Đại sững sờ, nghi ngờ nói: “Có sẵn? Ở đâu?”

Lúc này Nhị Hổ cũng đã nhận ra, tỏ vẻ đồng tình nhìn Hùng Đại, may mà trên người nó toàn cơ bắp.

Cuối cùng.

Hùng Đại phát hiện Tô Trạch đang nhìn chằm chằm nó, lập tức hiểu rõ rồi.

Nó biến sắc, vội vàng nói: “Đại ca, chuyện chuyên nghiệp thì để người chuyên nghiệp làm, rõ ràng ta không phải người chuyên nghiệp!”

Tô Trạch xua xua tay nói: “Không cần nói nữa, chính là ngươi rồi.”

Dưới tác dụng của khế ước tạm thời, Hùng Đại hoàn toàn không cách nào chống lại mệnh lệnh của Tô Trạch.

Nhưng trong lòng nó vẫn sót lại xíu xiu hi vọng.

“Đại ca, ta là giống đực đấy! Chắc chắn không thích hợp đâu!”

Nhưng mà, Tô Trạch hoàn toàn không nghe giải thích, dứt khoát nhét trứng Hỏa Diễm Điểu vào trong ngực Hùng Đại.

“Dù thế nào cũng phải chăm sóc thật tốt cho ta, nếu làm hỏng, tự gánh hậu quả!”

Nói xong, Tô Trạch xoay người rời đi, tốc độ nhanh đến kinh người.

Hùng Đại lúng ta lúng túng ôm trứng Hỏa Diễm Điểu nhìn theo hướng Tô Trạch rời đi, nhưng đã không nhìn thấy bóng dáng Tô Trạch đâu rồi.

“Nhị Hổ…” Nó quay đầu nói.

“Ta còn có việc, ngươi cứ bận đi.” Nhị Hổ nói ra, sau đó quay đầu biến mất trong rừng cây.

Hùng Đại khóc không ra nước mắt, ngơ ngác nhìn trứng Hỏa Diễm Điểu trong tay.

Nó rất muốn trực tiếp buông ta, để trứng Hỏa Diễm Điểu rơi tự do.

Nhưng lại không dám.

Có khế ước tạm thời, Tô Trạch có thể dễ dàng tìm đến nó.

Đến lúc đó chắc chắn sẽ gặp xui xẻo.

Trốn?

Vậy cũng không thể nào.

Khi trong đầu nó xuất hiện suy nghĩ tương tự, sâu trong linh hồn sẽ truyền đến đau nhức kịch liệt, giống như sắp nổ tung.

Nó tin chắc rằng, nếu mình cứ khăng khăng muốn làm loại chuyện như vậy, kết cục cuối cùng chính là cái chết!

Bởi vậy.

Bây giờ Hùng Đại chỉ có một lựa chọn.

Đó chính là ngoan ngoãn nghe theo mệnh lệnh của Tô Trạch - Ấp trứng Hỏa Diễm Điểu!

Sau một lúc lâu.

Cuối cùng nó chấp nhận số phận, đứng thẳng người dậy, cẩn thận ôm trứng Hỏa Diễm Điểu chui vào sâu trong rừng rậm.

Thế là, ở khu vực bên ngoài rừng rậm Man Hoang xuất hiện một hình ảnh kỳ lạ thế này.

Một con gấu bự cao hơn ba mét, trong tay ôm một quả trứng chim màu trắng lượn lờ hoa văn đỏ rực, cẩn thận bước đi từng bước.

Cuối cùng, Hùng Đại trở về hang động của mình.

Nó cẩn thận trải một lớp cỏ khô thật dày, đặt trứng Hỏa Diễm Điểu lên.

Nó nhìn chằm chằm quả trứng chim, phẫn uất thở dài một hơi rồi cẩn thận nằm sấp xuống.

Bằng cách chạy hết tốc độ, Tô Trạch đã thành công bắt kịp chuyến xe cuối cùng.

Tiểu Thanh vẫn cứ ngủ say, không hề có dấu hiệu thức dậy.

Nhóm người tu luyện ở trên xe đang phấn khích thảo luận về những gì mình đã thu hoạch được hôm nay.

Tô Trạch lắng nghe vài câu thì thấy không có gì thú vị, do đó hắn bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.

Một lúc sau.

Tô Trạch đã về đến nhà, hắn ăn một ít thức ăn rồi lập tức đi ngủ.

Ngày hôm sau.

Trong lúc mơ màng, Tô Trạch bỗng cảm thấy có thứ gì đó lạnh như băng đang cọ vào mặt mình.

Hắn vừa mở mắt thì đã thấy Tiểu Thanh.

Nó đã tỉnh lại từ trong giấc ngủ say.

Một dòng tin lập tức xuất hiện.

“Tên: Thanh Giao Xà (Tiểu Thanh).”

“Cấp bậc: Cấp E sơ giai.”

“Huyết mạch đặc thù: Huyết mạch Thanh Long 0.1%.”

Tiểu Thanh đã lên cấp rồi!

Hơn nữa nó đã trực tiếp vượt qua cấp F, từ cấp F trung giai thăng lên cấp E sơ giai!

Ôi chao, thực lực của Tiểu Thanh đã mạnh hơn Tô Trạch rất nhiều rồi.

“Ơ?”

Tô Trạch bất ngờ phát hiện ra một chỗ khác biệt.

Huyết mạch đặc thù của Tiểu Thanh từ cực kỳ nhỏ yếu nay lại biến thành 0.1%!

Tuy rằng không có bao nhiêu, nhưng ít ra nó đã nhiều lên một chút so với lúc trước.

Đây là một hiện tượng tốt!

Cùng với việc thực lực của Tiểu Thanh được tăng cường, chắc chắn nồng độ huyết mạch sẽ ngày càng cao hơn.

Cho đến một ngày nào đó, nó sẽ quay về trở thành một thần thú chân chính!

Sau khi lên cấp, rõ ràng tâm trạng của Tiểu Thanh đã khá hơn rất nhiều.

Lúc thấy Tô Trạch thức dậy, Tiểu Thanh lập tức càng hoạt bát hơn, nó liên tục xoay quanh Tô Trạch.

Rất nhanh nó đã bò vào lòng bàn tay của hắn, vẻ mặt vô cùng mong đợi.

Tô Trạch duỗi tay ra và đặt nó lên người mình.

“Ngươi truyền cho Thanh Giao Xà tu vi một năm.”

“Phát động năng lực truyền và trả lại.”

“Bội số trả lại lần này của ngươi là ba mươi lần.”

“Ngươi thu được tu vi ba mươi năm.”

Lần này hắn rất may mắn vì tu vi lần này hắn đã thu được tận ba mươi năm.

Thế nhưng bây giờ không giống như lúc trước, những tu vi không trực tiếp chuyển hóa thành chân khí màu vàng kim mà được giữ lại bên trong hệ thống.

Trên bảng hệ thống, chỉ mấy chữ số lẻ của Tu vi còn thừa hiện lên.

“Tu vi còn thừa: Ba mươi năm!”

Tô Trạch có thể tùy ý sử dụng tu vi ba mươi năm này, hơn nữa không bị hạn chế về thời gian.

Tô Trạch thấy tu vi ba mươi năm này chẳng thể kích hoạt hạt giống Long Tượng tiếp theo, hắn dứt khoát giữ lại trước chứ không thêm thẳng vào tu vi võ đạo.



Thành phố Giang Nam, trường Trung học số 1.

Tô Trạch đi tới căn phòng học quen thuộc thì phát hiện hôm nay có rất nhiều người đến đây.

Trước kia có rất nhiều người đều không đến lớp, riêng hắn đều rèn luyện ở đây.

Hệ thống chương trình dạy học ở trường quá nhiều.

Vì vậy, có rất nhiều chương trình học không có tác dụng đối với một số học sinh.

Thế nhưng khóa học hôm nay rõ ràng không thích hợp cho học sinh có thiên phú võ đạo mới phải, sao họ lại đến lớp nhiều như vậy?

Tô Trạch hơi nghi ngờ bước vào phòng học.

Thấy Tô Trạch xuất hiện, rõ ràng những bạn học kia vui mừng hẳn lên.

Lâm Diệu Y bước ra từ trong đám đông.

Nàng cười có hơi thẹn thùng, một lúc lâu nàng mới mở miệng: “Bạn Tô Trạch à, bọn ta muốn nhờ ngươi giúp một việc.”

Tô Trạch hỏi: “Ồ? Có chuyện gì sao?”

Lâm Diệu Y nói với vẻ ngượng ngùng: “Không phải chuyện quan trọng gì, bọn ta đã tu luyện được một khoảng thời gian, nên bọn ta định tiến vào rừng rậm Man Hoang để rèn luyện, nhưng với thực lực của bọn ta thì…”

“Thế nên?” Tô Trạch nghi ngờ hỏi.

“Thế nên để đảm bảo an toàn, bọn ta muốn mời ngươi gia nhập với bọn ta…” Lâm Diệu Y trả lời.