“Tên: Hồng Viêm Hổ.”
“Đẳng cấp: Cấp E trung giai.”
“Huyết mạch đặc thù: Không.”
“Kỹ năng: Phẫn nộ, hồng viêm.”
“Ghi chú: Trong trạng thái phẫn nộ, thực lực của Hồng Viêm Hổ sẽ tăng lên rất nhiều, đồng thời có thể phun ra lửa đỏ, nhiệt độ đạt đến ba nghìn độ C, hơn nữa khi đã bị bắt lửa thì sẽ rất khó dập tắt!”
Tô Trạch nhìn tin tức hệ thống đưa ra, trong lòng đánh giá so sánh thực lực hai bên.
Mặc dù cảnh giới của hắn chỉ là Đoán Thể thất trọng, nhưng trong người mang lực lượng của bảy con cự tượng, sức mạnh lớn đến kinh người, vượt xa tu sĩ Trúc Cơ bình thường.
Lực lượng của bảy con cự tượng, một tay nâng mấy chục nghìn kg!
Mà dưới tình huống bình thường, sức mạnh cực hạn của tu sĩ Trúc Cơ chỉ là năm nghìn kg.
Có thể nói, về mặt sức mạnh Tô Trạch đã vượt qua đa phần sinh vật đẳng cấp Trúc Cơ!
Nhưng trong chiến đấu của người tu luyện, không chỉ nhìn vào sức mạnh, mà còn phải nhìn vào thuật pháp võ kỹ!
Bởi vậy.
Cẩn thận chạy được vạn năm thuyền, Tô Trạch cũng không vội vàng phát động công kích.
Răng rắc!
Nhưng vào lúc này, một tiếng vang lanh lảnh truyền đến.
Động tác của hắc hùng cứng đờ, cúi đầu nhìn cành cây bị mình giẫm gãy dưới chân.
Ngay sau đó.
“Grào!”
Hổ gầm chấn động núi rừng.
Cho dù các nhau rất xa, nhưng Hồng Viêm Hổ đang nghịch nước trong đầm cũng lập tức phát hiện ra tiếng động bên này.
Bây giờ Tô Trạch đã không còn thời gian so đo có phải hắc hùng cố ý hay không nữa.
Cơ thể hắn trở nên căng cứng, hết sức chăm chú nhìn chằm chằm Hồng Viêm Hổ cách đó không xa.
“Ai?” Hồng Viêm Hổ khẽ gầm một tiếng.
Nó cũng căng thẳng lên.
Sinh vật biết rõ đây là hang ổ của nó mà còn dám xông vào, chắc chắn là có chỗ dựa nên không sợ hãi!
Hoặc là thực lực tương đương với nó, hoặc là vượt qua cả nó!
Trong lúc nhất thời, trong đầu nó xuất hiện mấy suy đoán.
Chẳng nhẽ kẻ thù lúc trước tìm đến cửa?
Nó càng nghĩ càng cảm thấy khả năng này khá lớn, cơ thể khẩn trương cao độ, chuẩn bị phát động một trận chiến lớn bất cứ lúc nào.
Rầm rầm.
Trong rừng rậm xa xa, cây cỏ rẽ ra, hai bóng hình chậm rãi xuất hiện, Hồng Viêm Hổ lập tức dồn ánh mắt lên bóng hình có khí tức mạnh mẽ hơn.
Sau khi nó thấy rõ ràng là ai, lập tức ngây ngẩn cả người.
“Là con gấu mù ở phía bắc kia???”
Sau khi thăng cấp muốn đến khiêu chiến nó hả?
Nó tập trung nhìn lại, phát hiện hắc hùng vẫn là cấp E sơ giai.
Bỗng nhiên.
Nó phát hiện Tô Trạch ở bên cạnh hắc hùng.
Nhân loại?
Hơn nữa còn là nhân loại tu vi Đoán Thể cảnh?
Sao hai người này lại cùng một chỗ.
Từng nghi ngờ nảy ra.
Nhưng những nghi ngờ này cũng không ngăn được việc Hồng Viêm Hổ tức giận.
Sau khi nhìn rõ thực lực của Tô Trạch và hắc hùng, nó chìm vào giận dữ.
Chỉ hai tên phế vật mà lại dọa mình giật nảy nó.
Hồng Viêm Hổ càng nghĩ càng giận, không nói nhiều nữa, khẽ gầm một tiếng rồi nhào đến.
“Cái đồ không biết sống chết, đã tự đưa đến cửa, vậy thì chết đi!”
Sắc mặt hắc hùng tái xanh.
Bởi vì Hồng Viêm Hổ dứt khoát bỏ qua Tô Trạch, đánh về phía nó.
Đã không kịp né tránh nữa rồi, chỉ có thể cứng rắn chống đỡ.
Uỳnh!
Va chạm kịch liệt xảy ra, gió lớn cuộn trào, lá rụng trên mặt đất bỗng nhiên bị quét sạch sành sanh.
Hắc hùng kêu lên một tiếng thảm thiết, cơ thể khổng lồ bị đập bay ra ngoài.
Hồng Viêm Hổ cười khẩy: “Chỉ chút bản lĩnh này…”
Nhưng mà.
Ngay sau đó, lời nó của nó lập tức im bặt.
Bịch một tiếng.
Một luồng sức mạnh khổng lồ từ sau lưng nó truyền đến.
Cơ thể Hồng Viêm Hổ lập tức bay ra ngoài.
Răng rắc răng rắc răng rắc!
Sau khi đυ.ng gãy mấy cây đại thụ, cơ thể nó mới từ từ dừng lại.
“Là ai? Úi…”
Nó vừa hỏi ra tiếng thì đã đau điếng người.
Cơn đau thấu xương từ sau lưng truyền đến, trong nháy mắt bao phủ toàn thân, khiến nó đau đến không nói lên lời!
Khí huyết bốc lên, lục phủ ngũ tạng đều bị đánh lệch!
Loại đau đớn này, hoàn toàn không cách nào chịu nổi.
Hồng Viêm Hổ ngã bịch xuống mặt đất, hai mắt trợn tròn xoe, nhìn chằm chằm Tô Trạch.
Cú đánh vừa rồi là hắn đánh ra?
Một Đoán Thể lại có thể nắm giữ sức mạnh thế này ư?
Tô Trạch giơ ngón tay cái với hắc hùng đang kêu gào đau đớn trên mặt đất cách đó không xa.
“Vừa rồi ngươi đúng là có công lớn!”
Bây giờ hắc hùng nào còn tâm trạng để ý chuyện đó, nó cảm thấy xương cốt mình sắp vỡ thành từng mảnh rồi, nếu không phải da dày thịt béo, có lẽ vừa rồi đã bị một chưởng của Hồng Viêm Hổ đập chết luôn rồi!
Tô Trạch nở nụ cười, rất là vui mừng.
Vốn còn tưởng rằng phải trải qua một cuộc chiến ác liệt, không ngờ sẽ có kết quả như vậy.
Hắn không do dự, hai chân phát lực, trong nháy mắt xuất hiện trước người Hồng Viêm Hổ.
Nhân lúc Hồng Viêm Hổ còn chưa hồi phục, mau chóng giải quyết nó!
Hắn siết chặt nắm tay, vận chuyển Long Tượng Tu Thân quyết, nơi sâu trong đôi mắt lóe ra ánh sáng vàng.
Sức mạnh vô cùng kinh khủng tập trung vào cánh tay hắn, chuẩn bị bộc phát ra ngoài bất cứ lúc nào.
Đồng tử Hồng Viêm Hổ đột nhiên co rụt lại.
Bây giờ nó cũng không còn tâm trạng khϊếp sợ nữa rồi.
Nó cảm nhận được uy hϊếp của cái chết từ trong nắm đấm đang giơ cao kia.
Mà với trạng thái bây giờ của nó, chắc chắn tránh không thoát.
Nếu mạnh mẽ chống đỡ…
Nhớ lại sức mạnh trong một đòn vừa rồi, Hồng Viêm Hổ rùng mình một cái, trong lòng bị sợ hãi lấp đầy.
Gần như là theo bản năng, nó hét lớn lên.
“Đại ca tha mạng!”
Động tác của Tô Trạch chợt dừng lại, nhưng cũng không thu lực, lúc nào cũng có thể đánh ra một đòn trí mạng.
Cảm nhận được nắm đấm sau gáy mình, Hồng Viêm Hổ vội vàng nói.
“Đại ca, chỉ cần ngươi tha cho ta một mạng, ta làm trâu làm ngựa cho ngươi…”
Tô Trạch cảm thấy khá quen tai.
Nghĩ lại, đây không phải lời hắc hùng nói với mình à.
Hắn mỉm cười, thản nhiên nói: “Chỉ vậy thôi hả? Ta không cảm nhận được thành ý của ngươi.”