Điên Rồi! Ngươi Xác Định Ngươi Là Ngự Thú Sư?

Chương 27: No Ba Phần Và No Tám Phần, Ngươi Chọn Cái Nào? (2)

Hắc hùng bắt đầu liều mạng giãy giụa, nhưng tất cả đều không giải quyết được gì.

Tô Trạch nhìn hắc hùng, trong lòng rất thất vọng.

“Yêu thú cấp E chỉ đến vậy thôi sao?”

Khi mới bắt đầu chiến đấu, Tô Trạch lo lắng chiến đấu ảnh hưởng đến Tiểu Thanh, nên để nó nấp ở một bên.

Nhưng bây giờ xem ra, hoàn toàn không cần phải làm như vậy.

Đôi mắt Tiểu Thanh trợn tròn xoe, sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt, cảm thấy thế giới này vô cùng thần kỳ.

Một con gấu bự cao đến ba mét, lại đang giãy giụa trước mặt một thiếu niên nhân loại, bị hắn khống chế gắt gao, hoàn toàn không có năng lực phản kháng!

Tương phản quá mãnh liệt rồi!

Tiểu Thanh nhìn Tô Trạch, trong lòng chợt dâng lên một suy nghĩ giống với hắc hùng.

Rốt cuộc chủ nhân của nó là chủng loại quái vật gì vậy?

Tiểu Thanh biết Tô Trạch rất mạnh, nhưng dù thế nào cũng không ngờ lại mạnh đến vậy!

“Grào…”

Hắc hùng vẫn đang không ngừng giãy giụa, bởi vì sợ hãi mà nó đã hoàn toàn mất đi lý trí.

“Ngươi rống chói tai như vậy lớn tiếng như vậy làm cái gì?”

Tô Trạch cau mày nói.

Vừa dứt lời, hắn thoáng dùng lực nhấc hắc hùng lên.

Tiếng rống của hắc hùng lập tức im bặt, đôi mắt gấu trợn tròn xoe, hoảng sợ nhìn Tô Trạch.

“Đại ca tha mạng! Tiểu đệ ta có mắt như mù, đắc tội lão gia ngươi, cầu xin ngươi tha cho ta một mạng, ta làm trâu làm ngựa cho ngươi cũng được!” Tiếng nói của nó run rẩy, hoàn toàn không còn khí thế vừa rồi.

Tô Trạch vốn nghĩ dứt khoát gϊếŧ chết hắc hùng này là được, đúng lúc có tay gấu to chắc, mùi vị nhất định rất ngon.

Nhưng hắn ngẫm nghĩ, bỗng nhiên lóe ra một suy nghĩ, thay đổi ý định ban đầu.

Hắn tiện tay ném hắc hùng xuống, cười nói.

“Tha cho ngươi một mạng cũng không phải không được, nhưng có điều kiện.”

Hắc hùng vội vàng ghé vào dưới chân Tô Trạch, không dám nói nhiều thêm một câu.

Vừa rồi nói thật sự cảm nhận được uy hϊếp sống chết, bởi vậy bày ra tư thế cúi đầu.

“Ngươi ở gần đây đã bao nhiêu năm rồi?” Tô Trạch hỏi.

Hắc hùng thành thật trả lời: “Khoảng hơn ba năm rồi.”

Tô Trạch gật đầu nói: “Hơn ba năm, chắc hẳn hiểu rất rõ xung quanh đây?”

Hắc hùng gật đầu liên tục nói: “Hiểu rõ, hiểu rõ! Ta hiểu rất rõ xung quanh đây!”

“Vậy thì được rồi! Thế chắc ngươi cũng biết hang ổ của những yêu thú cấp E kia nhỉ? Bây giờ dẫn ta đi.” Tô Trạch nói.

Hắc hùng hơi sững sờ, nhất thời không phản ứng kịp.

“Hả?”

Sau một khắc nó mới nhận ra là chuyện gì, cơ thể lập tức rùng mình một cái, trong mắt tràn đầy sợ hãi.

Nhân loại này định diệt hết yêu thú xung quanh sao?!!

Nhưng quan trọng nhất không phải cái này?

Quan trọng là, nếu nó dẫn nhân loại này đi gϊếŧ hại Yêu tộc…

Vậy há chẳng phải nó chính là kẻ phản bội sao?

Về sau còn sống ở nơi này thế nào nữa?

Nếu những đại yêu thú ở sâu trong rừng rậm nghe nói chuyện này, chắc chắn sẽ ra ngoài gϊếŧ nó!

Không.

Chỉ sợ đến lúc đó sẽ sống không bằng chết!

Hắc hùng ngẩng đầu nhìn Tô Trạch, vừa định nói chuyện, chợt đối mặt với ánh mắt của Tô Trạch.

Nó vô thức rụt đầu lại, lập tức nuốt xuống lời định nói ra.

Bây giờ chết với lúc đó chết, chọn cái nào?

Không cần phải nói cũng biết đáp án, có thể sống lâu hơn bao nhiêu thì sống bấy nhiêu!

Nó cắn răng một cái, cung kính nói: “Biết biết, ta biết hết tất cả hang ổ của yêu thú cấp E ở xung quanh đây, giờ ta dẫn ngươi đi!”

Suy nghĩ trong đầu hắc hùng chớp lóe, bỗng nhiên nghĩ ra một ý kiến tuyệt diệu.

Con hổ ở phía nam kia hung dữ mạnh mẽ nhất, thực lực còn mạnh hơn mình một khoảng, sắp bước vào cấp E trung giai rồi, mạnh hơn cái tên mới bước vào cấp E không bao lâu như mình rất nhiều!

Dẫn nhân loại này qua đó, để bọn họ đánh đến một mất một còn, đến lúc đó mình nhân cơ hội trốn đi!

Thậm chí… Nói không chừng còn có thể ngồi làm ngư ông đắc lợi!

Sau khi nghĩ đến điều này, trong lòng hắc hùng hoạt bát hẳn lên.

Nó hết sức phấn khởi đứng dậy, nói với Tô Trạch: “Đại ca, ngươi đi theo ta, phía nam có một con hổ, da hổ toàn thân trông đến là oai phong lẫm liệt, ta thấy rất thích hợp với khí chất của ngươi, giờ ta dẫn ngươi qua đó!”

Tô Trạch gật đầu, ngoắc ngoắc ý bảo Tiểu Thanh trở lại cổ tay mình, thản nhiên nói: “Đi thôi.”

Vèo!

Bóng hình Tô Trạch và hắc hùng chợt biến mất, hóa thành hai bóng đen chạy về phía nam.

Hắn nhìn bóng hình hắc hùng ở phía trước, đột nhiên trong lòng cảm thấy hơi buồn cười.

Hắn lại không biết kế vặt kia của nó chắc?

Nếu không hoàn toàn chắc chắn, hắn sẽ đưa ra quyết định như vậy sao?

Cho dù đến lúc đó đánh không lại thì hắn không biết chạy à?

Cho dù không chạy thoát khỏi con hổ kia, chẳng phải ta vẫn chạy nhanh hơn con gấu ngu xuẩn nhà ngươi hả?

Ăn no ba phần và ăn no tám phần.

Con hổ kia sẽ chọn cái nào?

Tốc độ của bọn họ rất nhanh, chỉ mất có vài phút đã chạy được mấy chục cây số.

Chỉ chốc lát.

Hắc hùng dừng bước trước một sườn núi, quay đầu nói.

“Đại ca, hang ổ của con hổ kia ở ngay trên sườn núi này.”

Tô Trạch gật đầu, tập trung tinh thần, chân khí màu vàng óng trong cơ thể bắt đầu vận chuyển, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể chiến đấu!

Hắn thấy hắc hùng đứng mãi không đi, chợt cau mày nói: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Dẫn đường tiếp đi.”

Sắc mặt hắc hùng cứng đờ, ngượng ngùng nói: “Đại ca, ta không cần đi lên làm gì nữa, thực lực con hổ kia rất mạnh, ta đi chỉ gây cản trở cho ngươi thôi.”

Tô Trạch cười khẩy trong lòng, biết rõ hắc hùng đang suy nghĩ gì.

Nhưng mà, sao hắn có thể cho hắc hùng được như ý chứ, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lẽo.

“Bảo ngươi đi thì ngươi đi, đâu ra nói nhảm nhiều như vậy?”

Hắc hùng rùng mình một cái, trong lòng hoảng hốt.

Mặc dù vô cùng không muốn, nhưng nó vẫn kiên trì đi lên núi.

Nó vừa đi vừa không ngừng quan sát địa hình xung quanh.

Đợi lát nữa thấy tình thế không ổn thì lập tức chạy trốn!

Nó đã quyết định rồi, cho dù nó không chạy thoát được hổ yêu, chẳng nhẽ còn chạy không thoát nhân loại này?

Chỉ cần chạy nhanh hơn nhân loại là được!

Sau khi nghĩ đến đây, tâm trạng hắc hùng nhẹ nhõm hơn hẳn, bước chân cũng nhanh hơn chút.

Một lát sau.

Bước đi của bọn họ chậm lại.

Trên sườn núi không xa phía trước có một đầm nước.

Trong đầm nước thỉnh thoảng truyền đến tiếng nước rào rào.

Tô Trạch tập trung nhìn kỹ, lập tức trông thấy một bóng hình sặc sỡ đang bơi lội.