“Bần tăng vốn là chưa từng phát giác, mãi đến khi thí chủ nói muốn bần tăng hỗ trợ bóc trái cây khô, nên bần tăng mới phát hiện.”
Pháp Hiển nhìn về phía Hoa Thiên Ngộ, chậm rãi nói: “Căn cứ vào sự hiểu biết của bần tăng đối với thí chủ, biết thí chủ có một mục đích rất mạnh, lời nói và hành động đều có nguyên nhân, tuyệt đối sẽ không đưa ra một yêu cầu vô nghĩa như vậy.”
Thật ra, nghĩ kỹ lại thì từ câu trêu chọc bằng lời đêm qua, kế hoạch của nàng đã được thực hiện.
Mọi việc tiếp theo nàng làm, đều là một vòng trong mỹ nhân kế của nàng, với mục đích là khiến cho tâm thần hắn bất ổn.
Chỉ là đối với hắn mà nói cũng không có bất kỳ tác dụng gì, mỹ nhân như khô cốt, phàm là vẻ ngoài, đều là hư không.
Nghe hắn giải thích, trong lòng Hoa Thiên Ngộ không khỏi dâng trào lửa giận.
Mẹ kiếp, thông minh lại bị thông minh phản lại.
Ngày nào cũng đánh chim nhạn, có lúc bị nhạn mổ mù mắt*.
*chỉ những người luôn thông minh nhưng có lúc lại phạm phải những sai lầm không nên mắc.
Chơi dao sắc có ngày đứt tay.
Nông phu và con rắn*…
*nói lên việc đối với kẻ hung tàn thì chớ có mà mềm lòng dễ dàng thương xót.…
Mẹ kiếp, không đúng.
Nàng tức tới ngốc rồi.
Pháp Hiển đứng trước người nàng, chắn trước vài tên cướp, hắn khuyên nhủ: “Thí chủ vẫn nên đưa bọn họ đến phủ nha đi, trừng phạt chúng theo luật.”
Từ bi trong hai mắt hắn khơi dậy sự chán ghét ẩn giấu trong lòng Hoa Thiên Ngộ, ánh mắt lạnh lùng của nàng cào xẻo trên người hắn.
Giọng nói phát ra chua ngoa không tả nổi: “Hòa thượng, ngươi có bao giờ nghĩ tới, người ngươi cứu là kẻ ác, nếu tính xấu của bọn họ không thay đổi lại đi làm chuyện ác nữa, còn có thêm người bị hại, gây ra càng nhiều người vô tội phải chết, đây cũng là nhân từ trong miệng ngươi sao?”
Sự bất mãn của nàng đối với Pháp Hiển vào giờ khắc này toàn bộ bộc phát ra.
Nàng ghét hoặc thậm chí ghê tởm, tất cả chúng sinh đều bình đẳng trong mắt họ, không thiện hay ác trong con người, nguyên nhân cơ bản nàng không thấy hứng thú với Phật giáo là bởi vì nàng cảm thấy rất dối trá, trong Phật môn có rất nhiều chỗ mâu thuẫn.
Bọn họ một mặt nói muốn phổ độ chúng sinh, một mặt lại muốn tha thứ cho kẻ ác, nhưng kẻ ác vẫn sẽ lại làm điều ác, chu kỳ cứ lặp đi lặp lại, cách này tính à phổ độ chúng sinh của môn tử nào, đây cũng chỉ là giúp người xấu làm điều ác mà thôi.