Khóe miệng Hoa Thiên Ngộ cong lên một nụ cười lạnh trào phúng, nàng cúi đầu, từ trên cao nhìn xuống dưới hắn, hỏi: “Biết ta sao?”
Tên cướp lắc đầu, lộ vẻ kinh hoảng.
“Vậy sao?” Hoa Thiên Ngộ không mặn không nhạt nói, sau đó nàng lại dùng ánh mắt khiến người ta bất an nhìn lại, cười nói: “Ta sẽ làm cho ngươi nhớ tới.”
Trải qua một phen tra tấn, bọn cướp ngất đi, Hoa Thiên Ngộ lau một chút máu tươi dính trên tay, sau đó lại tiện tay vứt bỏ khăn lau tay bẩn thỉu.
Nàng mới biết được từ trong miệng của bọn cướp vừa rồi, chuyện nàng muốn, không khác là bao với suy đoán trước đó của nàng, bọn họ quả thật có liên hệ với Dư Độc quốc.
Theo lời của tên bọn cướp vừa rồi, chân dung của nàng đã lan truyền đến các tổ chức thổ phỉ của các quốc gia ở Tây Vực, bắt được nàng là có thể lấy được phần thưởng lớn của Dư Độc quốc, và cung cấp manh mối về nàng, cũng có thể nhận được thưởng một khoản.
Nàng bỏ trốn đã hơn một tháng, mà Hồng Liên giáo lại chỉ sử dụng thế lực của bọn cướp này, xem ra đích thật là không rảnh dành thời gian ra để đấu với Vương Đình, nàng còn có thời gian đi tìm Vu Điền quốc tìm kiếm thần khí thứ ba.
Chỉ cần giáo chủ không tự mình đến bắt nàng, nàng có tự tin Dư Độc trong nước còn chưa có mấy người có thể giữ được nàng.
Nghĩ đến Hồng Liên giáo chủ, trong lòng nàng lạnh lẽo một mảnh, người đàn ông này là ác mộng lớn nhất trong kiếp này của nàng.
Thác Bạt Đô Lăng.
Nhớ tới cái tên này, nàng có một mối căm hận đến tận xương tủy, nếu không nhờ hắn giam lỏng khống chế nàng gần bảy năm, nói không chừng nhiệm vụ của nàng đã sớm hoàn thành, hiện tại đang nằm ở nhà xem TV, mà không phải ăn cát mỗi ngày ở sa mạc lớn.
Hoa Thiên Ngộ lắc đầu, xua tan những ý niệm phức tạp này trong đầu, nghĩ nhiều cũng không khác gì, hiện tại phải diệt khẩu trước, phòng ngừa tung tích của nàng bị bại lộ.
Nàng mở ra cơ quan trên Thiên La Tán, lưỡi dao sắc bén bắn ra, đang chuẩn bị tấn công, một giọng nói trầm thấp vững vàng vang lên từ phía sau.
“Thí chủ đã biết được việc muốn biết, hãy thu tay lại đi.”
Động tác của Hoa Thiên Ngộ dừng lại, sau đó nhíu chặt mày, nàng xoay người nhìn lại, thấy bóng dáng Pháp Hiển bước từng bước ra khỏi ngõ nhỏ.
Đôi mắt nàng hiện lên một tia ngạc nhiên, chất vấn: “Sao anh lại phát hiện ra?” Nàng tự nhận mình không có bất kỳ sai sót nào trong kế hoạch rồi mà.