Nghe Nói Tôi Công Lược Đại Ma Vương [Thực Tế Ảo]

Chương 30

Lão hung ác lao về phía Tiêu Chỉ.

Sau đó, ông lão khụy gối, quỳ mọp dưới chân Tiêu Chỉ không chút do dự

“…” Cầu lửa trong tay Tiêu Chỉ thổi “vù” một tiếng, tắt ngóm.

Lão già ôm lấy bắp chân Tiêu Chỉ, dùng giọng điệu trìu mến như dân làng nhìn thấy các vị thanh tra lãnh đạo: “Thưa ngài, được phục vụ ngài là vinh dự của tôi!”

Vì để phòng trường hợp Tiêu Chỉ không tin, lão còn nhiệt tình bổ sung thêm một câu: “Thật ra tôi đã cảm thấy thằng nhãi Thiên Diệp Lam sẽ gây bất lợi cho Thiên Diệp Quốc từ lâu rồi. May mà có quý ngài cứu tôi ra khỏi vũng bùn.”

Bản lĩnh mượn gió bẻ măng của ngài thật lợi hại, ngài đúng là thiên tài.

Lão vẫn tiếp tục biểu diễn chăm chỉ, ánh mắt và giọng điệu chuẩn xác không bắt bẻ được chút nào: “Ngài thu nhận tôi đi, tôi thề sẽ trung thành tuyệt đối với ngài!”

Tiêu Chỉ cảm động muốn rơi nước mắt, bèn tặng cho lão một đòn gây choáng váng bằng tác động vật lý.

Tình hình hiện tại quá cấp bách, cậu cũng không có thời gian để suy nghĩ xem lời lão nói là thật hay giả, hoặc là muốn đổi một kịch bản khác để diễn cho cậu xem, nên dứt khoát đánh trước rồi nghĩ sau.

Tiêu Chỉ lôi xềnh xệch lão già vào gian phòng của Thiên Diệp Ô, sau đó đi tìm cái ngăn tủ nhét lão vào.

Tiêu Chỉ quan sát xung quanh căn phòng, theo hướng dẫn của Thiên Diệp Ô để tìm đến bên giường của y, cậu vén ga trải giường, thử dò tìm chốt mở tầng hầm bên dưới gầm giường.

Không ngờ thứ xuất hiện trước mặt cậu là cái gầm giường bị nhồi chặt cứng, không biết cái tên Thiên Diệp Ô này đã nhét bao nhiêu thứ bên dưới, lung tung lộn xộn cái gì cũng có.

Tiêu Chỉ lôi ra một vật trông tựa tựa như cuốn sách:” …”

Trang bìa, kiểu chữ trong đó, tất cả đều cực kỳ thiếu đứng đắn.

Cậu lại kéo ra thêm mấy quyển nữa: , , ,…

Kho báu của chiến thần lái xe hơn 600 tuổi khủng bố quá đi!

Tiêu Chỉ: “…”

Cũng hơi tò mò tí xíu….

Không không không không, bây giờ không phải là lúc để tò mò.

Tiêu Chỉ dùng hết sức đẩy cái mớ không phù hợp cho thiếu nhi đó sang một bên, cuối cùng cũng nhìn thấy được lối vào tầng hầm.

Bước vào tầng hầm, nơi này thật ra chỉ là một căn phòng nhỏ, bên trong chẳng có gì ngoài một bông hoa trắng đang bị bao phủ bằng một chiếc l*иg trong suốt.

Đóa hoa tỏa ra ánh sáng lung linh huyền ảo, tầng tầng lớp lớp cánh hoa xếp chồng lên nhau, tựa như một người đẹp yêu kiều đang yên tĩnh nghỉ ngơi dưới ánh trăng.

Có lẽ đây chính là thứ mà Thiên Diệp Ô nhắc tới, đóa hoa trắng dùng để truyền tin cho Thiên Diệp vương.

Tiêu Chỉ cẩn thận mở chiếc l*иg giam giữ bông hoa ra, rồi bứt một cánh hoa xuống như những gì Thiên Diệp Ô đã hướng dẫn.

Thông báo của hệ thống bỗng xuất hiện: “Chúc mừng bạn đã hoàn thành nhiệm vụ .”

Cùng với đó là điểm kinh nghiệm tuôn ra như suối, Tiêu Chỉ ngay lập tức vượt lên level 85.

Còn chưa đợi Tiêu Chỉ kịp thở phào một cái, đóa hoa vốn đang yên tĩnh bỗng nhiên phát ra một tiếng kêu thảm thiết:

“AAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!!!”.

Chất giọng kia cực kỳ thô bạo, lại vô cùng lớn, giống hệ như hàng trăm hàng nghìn con sóc đất Marmot đang la hét bên tai Tiêu Chỉ, hét đến mức khiến Tiêu Chỉ nhức đầu, chóng mặt, hoa mắt, ù tai.

Không lẽ cái thứ được gọi là truyền tin cho Thiên Diệp vương được vận hành bằng tiếng rống kinh khủng này hả?

Không thể nào, theo như những gì Thiên Diệp Ô nói, giờ phút này Thiên Diệp vương đang ở tận nơi giáp ranh giữa Thiên Diệp quốc và sa mạc Trường Nguyệt, cho dù bông hoa này có gào lớn đến mức nào cũng đâu thể truyền âm đến tận chỗ đó.

Cửa tầng hầm đã đóng lại, chắc chắn sẽ không làm cho Thiên Diệp Lam chú ý, nhưng nếu nó cứ tiếp tục kêu gào như vậy thì làm sao Tiêu Chỉ rời khỏi đây được.

Tiêu Chỉ nhẹ nhàng vuốt ve cành hoa trắng, cố gắng làm cho nó bình tĩnh lại.