Một thứ giống như đầu lâu tròn tròn được tạo nên từ những sợi tóc đen, tiếp đến là cổ, bả vai, cánh tay khẳng khiu và một mái tóc đen dài như thác nước. Nhưng mái tóc dài đó cũng không phải là tóc bình thường, mà giống như là được tạo nên từ một loại dây leo màu đen nào đó.
Bóng người kia treo ngược trên trần nhà, đưa lưng về hướng Tiêu Chỉ, trông u ám quỷ dị đến kỳ lạ, không khác với ma nữ là bao.
Tiêu Chỉ cầm pháp trượng tập trung chuẩn bị, một quả cầu lửa sắp bắn ra.
Đầu của “ma nữ” đột ngột quay ngược về sau, cùng Tiêu Chỉ bốn mắt nhìn nhau say đắm.
Tay Tiêu Chỉ run lên, quả cầu lửa tắt cái phụt.
Cũng chẳng phải “ma nữ” nào to gan tấn công cậu, khuôn mặt vừa quay lại là của một ông già Mộc Linh Tộc, gương mặt nhăn nheo, nước da lại còn ngăm đen, trông như một lão nông dân vất vả cần cù lao động.
Tiêu Chỉ: “…”
Chẳng hiểu sao lại thấy hơi thất vọng…
Ông lão đang trông ngóng vẻ mặt hoảng sợ của Tiêu Chỉ, nhưng chỉ thấy được gương mặt thất vọng tràn trề của cậu.
Ông lão: “….”
Mày thất vọng cái con khỉ á!
Lần đầu tiên lên sân khấu trình diễn kỹ năng hù dọa người ta của lão đã thất bại, nhưng lão không hề nản lòng nhụt chí, lão vung tay lên, những sợi dây leo đen kịt đồng loạt lao về phía Tiêu Chỉ.
Lúc này, tay Tiêu Chỉ đã không còn run, chuẩn không cần chỉnh mà ném thêm một quả cầu lửa nữa.
Ngọn lửa hừng hực thiêu đốt sợi dây leo mảnh khảnh, chỉ trong chốc lát toàn bộ dây leo đều bị cầu lửa nuốt chửng.
Thế giới ảo trong ZERO cũng không thay đổi được bản chất sợ lửa của thực vật, mặc dù cấp bậc của Tiêu Chỉ bây giờ vẫn còn thấp, nhưng cũng không ảnh hưởng đến mức sát thương mà lửa gây ra cho đám dây leo kia.
Ánh lửa thiêu đốt nóng rực làm Tiêu Chỉ thấy vui vẻ, cậu không kiềm được mà cười tủm tỉm.
Dây leo bị thiêu hủy làm cho lão già tức giận, lão không ngừng di chuyển hai tay, càng ngày càng nhiều dây leo từ khe hở trên vách tường chui ra, chiếm cứ toàn bộ hành lang, hoàn toàn bao vây Tiêu Chỉ.
Trong chớp mắt, dây leo từ bốn phía đồng loạt lao về phía Tiêu Chỉ, dường như muốn xiên cậu thành cái sàng.
Nhìn thấy cảnh này, Tiêu Chỉ bèn vung tay, lần này thuật pháp mà cậu sử dụng hoàn toàn không giống với thuật cầu lửa.
Sau khi động tác kết thúc cũng không thấy ngọn lửa nào, nhìn rất yên bình, có vẻ như thực hiện phép thuật thất bại rồi.
Cùng lúc đó, những dây leo đang lao về phía Tiêu Chỉ cũng đột ngột dừng lại.
Sau đó, nơi vách tường chúng bám vào bỗng xuất hiện ánh lửa ki ti. Ánh lửa tối hơn thuật cầu lửa rất nhiều, nhưng lực sát thương lại không hề kém cạnh.
Dưới đống dây leo đen đặc, một chiêu Gai Lửa bỗng bùng lên theo sự triệu hoán của Tiêu Chỉ.
Những sợi dây leo màu đen quấn chặt hành lang bị ngọn lửa thiêu trụi, lửa cháy không ngừng nghỉ, thiêu chúng đến cháy khô cháy giòn, lần lượt rơi xuống đất.
Ngay cả Mộc Linh Tộc đang treo trên trần nhà cũng không thoát khỏi số phận.
Ngọn lửa hôn nhẹ qua mái tóc của lão già, nụ hôn nóng bỏng ấy trực tiếp biến lão từ một ông già có mái tóc đen dài thành một ông già đầu hói chỉ còn loe ngoe vài ba sợi tóc.
Lão già: “…”
Thuật cắt tóc của Anh Thất, ai đã trải nghiệm qua đều nói không nên lời.
Lão già Mộc Linh Tộc mất hết dây leo, rơi từ trên trần nhà xuống rồi nằm bẹp dí dưới đất, lúc này Tiêu Chỉ mới nhìn rõ được bộ dạng của lão, thì ra là một ông lão gầy như que củi.
Theo như nguyên tắc đã sưởi ấm cho người ta thì phải sưởi đến cùng, Tiêu Chỉ lại nâng pháp trượng lên, chuẩn bị tặng lão thêm một quả cầu lửa khác.
Lão già nhìn bốn phía, chợt phát hiện ra xung quanh mình đều là gai nhọn từ ngọn lửa, trước mặt là một chàng trai nhỏ nhã nhặn sạch sẽ, dịu dàng cười với lão, hình ảnh ấy tựa như Thần Chết đang đứng trước mặt lão, hiền từ nói: “Hoan nghênh quý khách đến chơi!”