Tô Quân Quân không nói gì, chỉ chốc lát sau, cô mới nheo mắt nói: “Tôi học nấu cơm từ nhỏ, mới đầu là nấu cho người nhà (ông nội) ăn. Vẫn luôn nấu đến hiện giờ, tôi chỉ biết nấu cơm. Còn chuyện khác, thật sự chưa từng nghĩ đến.”
Trần Xung Xung lại tỏ ra nghiêm túc nói: “Nếu không hiện giờ bắt đầu suy nghĩ đi, hiện giờ cậu nổi tiếng thế, fan đã có vài trăm ngàn, cho dù không nhận được một triệu tiền thưởng kia, về sau cậu cũng có thể sống tốt.”
Tô Quân Quân lại nói: “Sao lại không lấy chứ? Tôi nhất định phải giành được quán quân, đó là cơ hội để tôi chứng minh bản thân.”
“Dù sao, sau khi tham gia xong trận đấu này, thời gian còn nhiều, cậu cũng có thể thử xem, làm chút chuyện thú vị. Tô Quân Quân, cậu mới mười tám tuổi, tương lai còn dài mà.”
Tô Quân Quân không nói gì hồi lâu, lời Trần Xung Xung nói như giọt nước nhỏ nhẹ nhàng gõ vào trong lòng cô.
Đời trước, Tô Quân Quân sống đến hai mươi ba tuổi, luôn rất phong phú. Tài nghệ nấu ăn cũng được tán thành của mọi người.
Nhưng ngoài nấu ăn ra, trong cuộc sống của cô không có thứ gì khác nữa.
Không có người thân, cũng không có giải trí, sở thích duy nhất là lên núi xuống biển, đào núi vượt đèo tìm kiếm những nguyên liệu nấu ăn hiếm có và ngon lành.
Tuy rằng sống tương đối tự tại, nhưng hình như thật sự thiếu gì đó.
Đời trước, Tô Quân Quân chết vì động đất, chết thì chết, cũng không cảm thấy tiếc nuối, không có bất cứ ràng buộc và không nỡ nào.
Có lẽ giống như Trần Xung Xung nói, khi nhặt được một đời này, cô nên sống càng thêm phấn khích mới được.
Tô Quân Quân đang nghĩ, lại nghe Trần Xung Xung nói thêm:
“Đúng rồi, trong trận tranh tài vừa nãy, vì sao giám khảo Mã cứ nhằm vào cậu hoài vậy? Lâm đại sư và thầy Từ đều nói món vịt nhồi của cậu rất hoàn mỹ, nhưng ông ta cứ lắm chuyện như thế. Vừa rồi nếu không phải Lâm đại sư dùng lời nói đè ông ta xuống, tôi cảm thấy giám khảo Mã sẽ không cho cậu thông qua. Làm vịt nhồi còn phải đi khu vực chờ quyết định, như thế thích hợp sao?”
“Với lại sao chỉ chớp mắt món vịt nhồi của cậu đã không thấy tăm hơi đâu cả vậy? Tôi còn muốn nếm thử đấy, cũng không biết ai gian xảo thế nữa, lấy mất con vịt của cậu trước.”
Tô Quân Quân cười trấn an cô ấy: “Nếu cậu thích vịt nhồi, lần sau tôi làm cho cậu món tam bộ áp là được.”
Trần Xung Xung cười hài lòng: “Đây là cậu chính miệng đồng ý nhé.”
Tô Quân Quân gật đầu, lại nói như đùa: “Còn chuyện khác, kệ bà nó. Ở trước mặt thực lực tuyệt đối, tất cả âm mưu quỷ kế đều sẽ không đạt được. Cho dù bọn họ nhảy nhót cỡ nào, quán quân vẫn là của tôi.”
Trần Xung Xung nghe cô nói lời chọc cười như thế, tiến lên vỗ vai cô hai cái, lại cười mắng:
“Cô nhóc này, xem cậu lợi hại chưa kìa. Hóa ra cậu quên mất chị đây hả? Có chị đây, đâu đến lượt cô nhóc như cậu kiêu ngạo chứ? Quán quân là của tôi biết chưa?”
“Được, vậy chúng ta đến thi đấu chung kết pk chính diện nhé? Nhìn xem rốt cuộc là ai giành được quán quân?” Tô Quân Quân nhíu mày hỏi.
“Cứ quyết định như thế.”
Hai cô gái cười nói ra khỏi thang máy.
Cùng lúc đó, trong văn phòng trên tầng cao nhất, chủ tịch Bạch vừa ăn vịt nhồi, vịt om, vừa xem trò chuyện giữa cô em và Trần Xung Xung qua giám sát thang máy.
Có thể thấy tâm trạng của anh khá tốt, đặc biệt là khi nghe thấy cô em nói chuyện, trên mặt anh cũng thường hiện lên ý cười.
Diễn xuất lưu manh này thật sự khiến Hùng Tuấn Thanh không nhìn nổi.
Mấy ngày qua, các biên kịch cũng bị giày vò phát điên, theo đuổi công lược cũng đã chép lên sổ sách, cậu mau chóng chủ động phóng ra đi chứ? Cho dù đi vào thang máy làʍ t̠ìиɦ cờ gặp gỡ cũng được. Lén lén lút lút rình coi người ta như thế, ăn vụng con vịt người ta làm như thế tính là gì chứ?
Tức nhất là con vịt thơm thế, thiếu gia chiếm riêng cả, không cho người khác ăn miếng nào.
Khi Hùng Tuấn Thanh đang thầm châm chọc, chủ tịch Bạch đột nhiên nhướn mày, hỏi:
“Giám khảo họ Mã kia chui ra từ hang hốc nào vậy? Rốt cuộc ông ta có biết làm giám khảo cho người khác thế nào không?”
Khi hỏi vậy, giọng anh hạ thấp vài tông, hơi âm trầm lại kèm theo khí thế mưa gió sắp đến.
Hùng Tuấn Thanh lập tức nổi cả da gà, anh ấy vội mở miệng nói: “Họ Mã này tự xưng là tác giả ẩm thực, xuất bản vài cuốn sách, lượng tiêu thụ tạm được. Nhưng trên thực tế ông ta dựa vào nghề review vài nhà hàng lớn để lập nghiệp. Nhưng nhà hàng này đều sợ ông ta làm hỏng thanh danh, đương nhiên cho ông ta nhiều chỗ tốt. Dần dà, ông ta thành danh nhân.”
Chủ tịch Bạch gõ tay lên bàn, lại nói: “Như thế, họ Mã chỉ là một con chuột. Người khác không trị được ông ta, ông ta thật sự cho rằng mình có thể lên trời hả?”
Hùng Tuấn Thanh chỉ đành nói: “Người như này nhiều lắm, ông ta ở chỗ chúng ta chắc không dám làm gì đâu, nếu không tôi đi cảnh cáo ông ta nhé?”