Tôi Ở Hào Môn Nuôi Gấu Trúc

Chương 26

Cứ như vậy, Đổng Giai Nam với hai vé tạm thời tiến vào khu vực chờ quyết định.

Lúc này đã đến top sáu tiến vào top năm, về cơ bản tất cả tuyển thủ sẽ phát huy thực lực của mình.

Như vậy, tuyển thủ vào khu vực chờ quyết định chẳng khác nào phải tiến hành một trận đấu chống cự sau cùng, lỡ không cẩn thận, sẽ bị loại bỏ.

Kể cả Đổng Giai Nam cũng không được phép qua loa, thậm chí cô ta đã cân nhắc đến việc phát huy thực lực chân chính của bản thân ở màn thi phụ thứ hai.

Nhưng lại vừa khéo, hôm qua anh Trạch bị đau bụng cả đêm, khi làm vịt đã phát huy thất thường.

Giám khảo lại tương đối nghiêm khắc, cuối cùng ba phiếu loại bỏ.

Cứ như vậy, Đổng Giai Nam thuận lợi tránh được một kiếp, tiến vào top năm.

Sau khi trận đấu kết thúc, Trần Xung Xung và Tô Quân Quân như lệ thường vào thang máy ở góc Đông Nam kia.

Vừa thấy thang máy không có ai khác, Trần Xung Xung lẩm nhẩm với Tô Quân Quân.

“Những người này đều nói chị Thạch Lựu là cẩm lý, theo tôi thấy Đổng Giai Nam mới là cẩm lý ấy. Cô ta luôn làm mấy món ăn cơ bản thiếu thực tế, tài nghệ nấu ăn cũng kém nhất trong số tất cả các tuyển thủ, cũng không biết làm sao cô ta có thể tiến được vào top năm cả nước nữa?”

Tô Quân Quân nghe vậy, vội nhắc nhở cô ấy: “Cậu nhất định đừng xem thường Đổng Giai Nam, thực lực của cô ta thật sự không yếu, chẳng qua còn chưa bộc lộ thôi.”

Trần Xung Xung nghe vậy, hai mắt trợn to nói: “Cái gì? Tài nghệ nấu ăn của Đổng Giai Nam không tệ? Cậu nói cô ta luôn ẩn giấu thực lực sao?”

Tô Quân Quân gật đầu nói: “Tôi đã từng nếm thử món ăn cô ta làm, ăn rất ngon đấy. Hơn nữa, hình như cô ta biết làm món ăn của nhiều quốc gia.”

Trần Xung Xung mấp máy miệng, lại thở dài: “Xem đi, xem đi, người ta đều biết ẩn giấu thực lực, còn cậu thì lại không che không giấu, cứ phải để lộ vốn liếng ra. Hiện giờ đều làm cả vịt nhồi, đến trận chung kết, cậu định làm món gì đây?”

Tô Quân Quân nhún vai cười nói: “Trận chung kết tôi cũng không sợ! Hơn nữa, tôi làm thế không tính như bộc lộ hoàn toàn thực lực. Chẳng phải gần đây tôi vẫn luôn cắt đậu hũ luyện tập kỹ năng dùng dao ở nhà hàng Ngư Dương sao?”

“Hôm nay làm vịt nhồi cũng coi như là một cảm ngộ của lần huấn luyện thứ nhất mà? Tôi chỉ báo cáo thành quả huấn luyện của mình với quần chúng xem ti vi thôi.”

“Tôi cảm thấy tài nghệ nấu ăn này, chỉ cần trả giá nhất định sẽ có báo đáp. Chỉ cần tiếp tục ra sức làm, kỹ năng dùng dao của tôi chắc chắn càng ngày càng tốt. Có khi tới cuộc tranh tài lần sau, lần sau nữa, tôi có thể làm ra càng nhiều đồ ăn ngon hơn thì sao?”

Bình thường Tô Quân Quân vốn rất xinh đẹp, khi cô không cười khí chất hơi lạnh lùng, còn mang theo vài phần diêm dúa. Nhưng khi khẽ cười lại xán lạn như hoa mùa xuân.

Đặc biệt là nheo hai mắt lại, vẻ mặt đắc ý, giống như tiểu hồ ly ăn vụng nho, lại có bảy phần linh tính ba phần đáng yêu, thật sự khiến người ta yêu thích vô cùng.

Nếu như mới đầu Trần Xung Xung chỉ thuần túy khϊếp sợ với kỹ năng dùng dao của Tô Quân Quân nên mới sinh ra ý tưởng tiếp lời cô. Về sau biết được thật ra tính cách cô gái này rất tốt, chính là trong ngoài không giống nhau, cô ấy mới lại kết giao sâu hơn với Tô Quân Quân, trở thành bạn bè chí khí hợp nhau.

Lại sau nữa, thuần túy là vì thái độ cuộc sống tích cực và tính cách sáng sủa này của Tô Quân Quân nên mới khiến Trần Xung Xung thích người bạn này từ tận đáy lòng.

Hình như tâm tính của Tô Quân Quân rất lớn, chuyện rất nhiều người thấy như trời sắp sụp, cô lại không để ý quá mức.

Nổi tiếng rồi, cô sẽ không kiêu ngạo ta đây; bị mắng, bị thiệt, cô sẽ không hối hận. Hình như Tô Quân Quân vĩnh viễn có tiết tấu của riêng mình, chưa bao giờ bị người khác dễ dàng quấy rầy.

Có một câu dùng để hình dung Tô Quân Quân là thích hợp nhất. Rõ ràng có thể dựa vào nhan trị để ăn cơm, nhưng cô cố tình dựa vào nỗ lực.

Kỹ năng dùng dao của Tô Quân Quân đã được Lê đại sư khẳng định, ai có thể ngờ, cô vẫn tiêu tốn tâm lực lớn đến như thế để tiếp tục khổ luyện kỹ năng dùng dao chứ?

Đổi lại Trần Xung Xung là không thể làm được, một mình ở trong gian bếp nhỏ, một ngày cắt đậu hũ Văn Tứ trọn vẹn tám tiếng.

Trần Xung Xung nhìn cô gái đang cười tươi đến xán lạn trước mắt, trong lòng đột nhiên cũng sáng sủa.

Cô ấy lại nhìn Tô Quân Quân, mở miệng hỏi: “Cậu lợi hại, được chưa? Tô Quân Quân, cậu cứ tiếp tục như thế, có khi thật sự sẽ trở thành đại sư đầu bếp đấy? Nhưng cậu chưa từng nghĩ đến chuyện khác à? Tháng sau, hình như cậu sẽ báo danh đại học nhỉ? Chẳng lẽ cậu không có khát khao gì với đại học sao?”