Tôi Ở Hào Môn Nuôi Gấu Trúc

Chương 20

Thiếu gia lại trừng anh ấy, không phục nói: “Họ Mao kia tính là thứ gì chứ? Cần đến bọn họ ra mặt cho cô em sao?”

Hùng Tuấn Thanh chỉ đành phải nhẹ lời khuyên nhủ: “Mẩu Weibo này của Mao Chí Hằng vừa post lên, lập tức đã không còn ai mắng cô em nữa. Hiệu quả như vậy chẳng phải rất tốt sao?”

Thiếu gia vẫn không vừa lòng, nhưng không tiếp tục đề tài này nữa.

Anh giống như một con thú bị vây nhốt, lượn hai vòng ở trong văn phòng, lúc này mới mở miệng nói:

“Người họ Mao đều là bệnh thần kinh, mỗi người đều thích tự tìm rắc rối. Bọn họ sẽ không phải có mưu đồ khác với cô em đấy chứ?”

“Chuyện này…” Có Miêu đại lão che chở ở bên cạnh cô em, người nhà họ Mao nịnh bợ cô em còn không kịp, đâu thể có toan tính gì chứ?

Nhưng lời nói đến bên khóe miệng lại nuốt về, vòng một vòng ở trong bụng anh ấy, khi thốt ra đã biến thành:

“Khụ, thoạt nhìn Miêu đại lão kia rất thích cô em, lão tiên sinh kia thích nhất là mai mối cho con cháu. Ông ấy, sẽ không phải định mai mối cho cô em đấy chứ? Trong số những đứa trẻ nhà họ Mao, muốn tìm ra vài bé trai ra dáng ra vẻ hình như rất dễ dàng. Cứ lấy Mao Chí Hằng ra làm ví dụ đi, hình như cậu ta rất được các cô gái trẻ hoan nghênh. Chẳng phải các nữ cư dân mạng đều thích gọi cậu ta là chồng sao?”

Nói xong, Hùng Tuấn Thanh lại lặng lẽ liếc nhìn thiếu gia, rồi chột dạ cúi đầu.

Thiếu gia nghe xong lời anh ấy nói, lập tức giận điên lên, anh táo bạo bước tới hai bước, lại mở miệng nói:

“Xem mắt cái gì chứ? Ông già kia có quyền lợi sắp xếp người khác đi xem mắt sao? Mao Chí Hằng tính là thứ gì chứ? Tạm thời không nói đến chuyện khác, không phải muốn xem mắt sao, vậy cứ dứt khoát dựa theo quy củ cũ. Anh đi liên hệ với Mao Chí Hằng, hẹn anh ta ra, muốn làm chồng người khác phải dựa vào thực lực để nói chuyện.” Nói xong anh còn bóp cổ tay, hoạt động gân cốt.

Lúc này, thiếu gia hoàn toàn có dáng vẻ giống như thổ phỉ, không hề ăn khớp gì với vẻ ngoài nhã nhặn điển trai của anh.

Hùng Tuấn Thanh nghe vậy, suýt nữa phun ra: “Quy củ cũ? Cậu điên rồi sao? Giờ đã là niên đại gì rồi, đã không còn lưu hành chiếm đỉnh núi, kéo bè kéo lũ đánh nhau, cướp cô dâu nữa có được không hả? Nếu như thật sự hẹn Mao Chí Hằng ra, một chưởng của cậu đã chụp bẹp dí người ta, chúng ta biết ăn nói sao với nhà họ Mao?”

“Cậu còn trẻ tuổi như thế, sao đầu óc đều là cách nghĩ phong kiến còn sót lại vậy? Còn kiểu gì cũng phải bảo vệ đỉnh núi kia của cậu nữa, chờ cô em chủ động xuất hiện, tìm cậu xem mắt đúng không? Nói cho cậu biết, đó là chuyện không thể, thời đại khác nhau rồi, muốn cưới vợ thì buông bỏ tác phong tởm lợm chủ động đánh ra đi. Cậu phải theo đuổi người ta cho tử tế, nếu không, cô em bị thằng nhãi khác theo đuổi mất, đến lúc đó cậu chỉ có nước khóc.”

Hùng Tuấn Thanh thật sự quá kích động, vừa không cẩn thận đã nói ra lời trong lòng. Nói xong rồi anh ấy nghĩ lại mà sợ, sợ Sơn Đại Vương Bạch Cẩm Hạo tức giận, một chưởng đập bẹp dí anh ấy trước.

Lại không ngờ, thiếu gia cúi thấp đầu, hồi lâu không thốt lên tiếng nào.

Ngay vào lúc Hùng Tuấn Thanh do dự có cần chạy trốn trước không, thiếu gia lại đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt hung dữ nhìn anh ấy.

Ở dưới uy áp như vậy, Hùng Tuấn Thanh chỉ cảm thấy tứ chi như nhũn ra, giống như con mồi bé nhỏ bị ác thú nhìn thẳng vào vậy.

Nhưng mà, một giây sau, thiếu gia lại đột nhiên mở miệng nói một câu: “…”

“Cái gì?” Hùng Tuấn Thanh thậm chí hoài nghi có phải mình nghe nhầm không.

“Phải theo đuổi như thế nào?” Thiếu gia lại lần nữa hung dữ hỏi.

Tuy rằng có lẽ bản thân thiếu gia không phát hiện ra, nhưng vành tai anh đã đỏ bừng, vẻ mặt vừa xấu hổ lại thẹn thùng.

Hiếm thấy dáng vẻ như vậy của Sơn Đại Vương nhà bọn họ, Hùng Tuấn Thanh thậm chí định phì cười.

Nhưng trước khi thiếu gia thẹn quá thành giận, anh ấy rất nhanh mở miệng nói:

“Theo đuổi giống như nam chính theo đuổi nữ chính trong phim dài tập đó? Dù sao cậu cũng coi như là chủ tịch, diện mạo lại không kém, còn rất có tiền. Cấu hình cơ bản coi như đều có cả.”

“Phim dài tập?” Thiếu gia nhíu mày nhìn anh ấy.

Hùng Tuấn Thanh chỉ đành phải nói thêm: “Không phải trước đó cậu đã đọc rất nhiều kịch bản sao? Đại khái chính là cậu nghĩ cách để ngẫu nhiên gặp cô em, sau đó thuận thế mời cô em đi ăn cơm, dẫn cô em đi xem phim, đi khiêu vũ, tặng hoa, tặng túi xách gì đó.”

“Đương nhiên, thỉnh thoảng còn phải dẫn cô em đi mua sắm, để thể hiện ra sự giàu có của cậu.”

“Nhưng mà biện pháp tốt nhất vẫn là sáng tạo ra một cơ hội, lấy cớ cùng làm việc để thường xuyên ở bên cạnh cô em, chậm rãi bồi dưỡng tình cảm, để cho cô em phát hiện ra ưu điểm của cậu.”