Tất nhiên là không thể thật sự để đứa nhỏ chưa đến 4 tuổi đi nấu cơm, sau khi hai người lớn giống như chọi gà giằng co một hồi lâu, vẫn là Tề Nhiễm Nhiễm tức giận đứng dậy đi vào phòng bếp, không có cách nào khác, ai bảo buổi trưa là Hạ Chiêu nấu cơm.
Nhưng mà, Tề Nhiễm Nhiễm thật sự không biết nấu cơm, từ nhỏ ở trong nhà cô đã rất giàu có, lại là con gái, trên có ba anh trai, người nhà thương cô như bảo bối, một chút uất ức cũng không dám để cô chịu, càng đừng nói đến chuyện để cô động tay làm việc, đó là chuyện tuyệt đối không thể, cô chính là tiểu thư đáng yêu được nuôi dưỡng trong sự sung túc.
Sau này tiến vào giới giải trí, bộc lộ tài năng kinh người, nhanh chóng nổi tiếng, bên cạnh có một đống người ca tụng cô, ra cửa đều phải dẫn theo mấy trợ lý sinh hoạt, càng chẳng có cơ hội động vào chuyện bếp núc, bây giờ bảo cô nấu cơm, thật sự quá làm khó cô rồi.
Có điều dù chuyện khó nữa nhưng đến lượt cô, cô cũng sẽ không chơi xấu thoái thác, bản tính khiến cô cố chấp lại cứng đầu, người khác càng không coi trọng cô, cô càng muốn làm cho tốt.
Nhưng mà, chuyện như nấu cơm thế này, chỉ có lòng thì không được, còn phải xem thiên phú.
Chờ Tề Nhiễm Nhiễm bưng hai thành phẩm đen xì lên trên bàn, hai bố con đợi đã lâu, lập tức bị hun đến ngã ngửa, Hạ Chiêu giơ tay lau mặt, yên lặng cầm di động click mở app đặt đồ Meituan (1).
(1) Một ứng dụng giao đồ ăn tại Trung Quốc
Tề Nhiễm Nhiễm tức giận ngồi đối diện bọn họ, cầm đũa chọn tới chọn lui trên bàn, cứ tìm mãi không thấy chỗ nào có thể hạ đũa, cô nhụt chí đặt đũa trên bàn, nói với Hạ Chiêu: “Ban nãy tôi đã nói với anh tài nấu nướng của tôi không tốt lắm rồi, anh nhất quyết bắt tôi làm, thế này không phải là lãng phí đồ ăn sao.”
Hạ Chiêu vừa lướt di động, vừa cười lạnh, “Thế này mà cô bảo là trình độ “không tốt lắm” thôi sao? Rõ ràng đây chính là vật phẩm sinh hóa, ăn một miếng có thể quy tiên luôn.”
Ban nãy Tề Nhiễm Nhiễm vẫn luôn nhấn mạnh tài nghệ của cô không tốt lắm, Hạ Chiêu cảm thấy, ăn không ngon cũng không sao, chỉ cần có thể cho vào miệng là được, kết quả, anh vẫn đanh giá cao cô, đừng nói ăn vào, nhìn bề ngoài thế này, lọt vào trong mắt thôi đã khó!
Có điều từ sắc mặt ủ rũ của Tề Nhiễm Nhiễm có thể nhìn ra, làm ra thành phẩm này, trong lòng cô cũng không chịu nổi, cho nên Hạ Chiêu cắn chặt răng, thu hồi mấy lời độc miệng của mình, chuyên tâm chọn bữa tối.
Ông chồng bên này có lòng tốt không dè bỉu cô, con trai bên kia khéo léo hiểu lòng người tìm chủ đề an ủi cô, cái đầu nhỏ ngẫm nghĩ mãi, duỗi đôi tay nhỏ, giơ siêu nhân điện quang đến trước mặt Tề Nhiễm Nhiễm, nói: “Mẹ ơi, cho siêu nhân điện quang ăn đi!”
Tề Nhiễm Nhiễm cho rằng cậu bé muốn chơi trò gia đình, cảm thấy buồn cười, nói: “Nhưng đồ ăn này xào đến đen sì rồi, không thể ăn.”
Bánh bao nhỏ nói: “Không sao, siêu nhân điện quang có thể ăn.”
Tề Nhiễm Nhiễm tò mò, hỏi: “Vì sao vậy, vì sao nó có thể ăn?”
Giọng bánh bao nhỏ vang dội lại đắc ý, nói: “Bởi vì nó là siêu nhân, không sợ trúng độc đâu ạ!”
Tề Nhiễm Nhiễm nháy mắt trúng chiêu, đâm ngay tim!
Tề Nhiễm Nhiễm giơ tay lau nước mắt vô hình, “Luân Luân à, con thật sự là con ruột của mẹ!”
Hạ Chiêu bên cạnh đã nằm bò trên bàn cười đến trực tiếp nện bàn.
Tề Nhiễm Nhiễm nghiến răng nghiến lợi, chân dưới bàn đá mạnh, muốn đá vào bắp chân anh, không ngờ anh phải ứng rất nhanh, hai chân mở ra, chính xác kẹp lấy chân cô.
Hạ Chiêu còn nhoài lên bàn, ánh mắt đen láy trêu chọc, dùng sức kẹp lấy chân cô, rầu rĩ nói: “Chú ý động tác một chút, trêu chọc tôi cứng rồi cô chịu trách nhiệm không?”
Tề Nhiễm Nhiễm thật sự muốn cầm cái búa gõ mở đầu anh, nhìn xem bên trong có phải nhét đầy phế thải 18+ hay không.
Nhìn con trai bên cạnh một lát, cậu nhóc cầm hai chiếc đũa làm vũ khí cho siêu nhân điện quang, chơi đến quên trời quên đất. Tề Nhiễm Nhiễm nghiến răng nghiến lợi, nói với Hạ Chiêu: “Anh là M sao? Đạp mà anh cũng có thể cứng được?”
Hạ Chiêu giống như lưu manh, liếc mắt đưa tình với cô, nói: “Vậy cô muốn thử một lần không? Nhìn xem tôi có phải là M hay không?”
“Cút đi!”
Ngày hôm sau không có công việc, sáng sớm Hạ Chiêu đã ra ngoài đến thị sát phòng làm việc, anh vẫn tương đối có hứng thú với việc quản lý công ty, nếu đã xuyên qua đây, phải thích ứng với cuộc sống bên này, Hạ Chiêu vẫn rất có tự tin với năng lực kiếm tiền của mình.
Hạ Chiêu đến phòng làm việc, Tề Nhiễm Nhiễm lại dẫn tiểu Luân Luân đi dạo trung tâm thương mại, chuẩn bị mua đồ dùng hàng ngày và đồ ăn vặt mấy ngày nay. Quần áo của cậu nhóc không nhiều lắm, từ khi trở về từ nhà bà ngoại, chỉ có một cái túi xách mà thôi, bên trong cũng không có mấy bộ, cầm lên rất nhẹ.
Ngày thường tuy Thẩm Vũ chưa từng mua quần áo giày dép cho con trai, nhưng mỗi tháng đều kiên trì không đổi chuyển 5000 tệ tiền sinh hoạt phí, số tiền này ở huyện nhỏ cũng có thể đủ cung cấp cho một nhà ăn uống, nhưng cho dù như vậy, quần áo của bánh bao nhỏ vẫn ít ỏi đến đáng thương, chỉ có một đôi giày, càng đừng đề cập đến đồ ăn vặt gì đó, ngày đó gặp mặt, mấy miếng khoai tây chiên cũng là lén lút giấu trong túi.
Tề Nhiễm Nhiễm không quen thuộc Thẩm Vũ, bởi vì trong tiểu thuyết chi tiết liên quan đến cô ấy không nhiều, nhưng chỉ từ việc cô ấy lơ là bánh bao nhỏ, Tề Nhiễm Nhiễm cảm thấy nhân phẩm người này không ổn, cho dù ở gửi nuôi, bình thường cũng nên hỏi thăm ân cần chứ, quăng đứa trẻ ở nhà mẹ đẻ xong thì chẳng quan tâm nữa, cũng không biết là dễ dãi hay tàn nhẫn.
Tề Nhiễm Nhiễm là một cô gái chưa từng yêu đương, độc thân chưa lập gia đình, đối mặt với Hạ Bách Luân cũng có chút tình thương người mẹ lan tràn, huống chi Thẩm Vũ còn là mẹ ruột của Luân Luân, sao có thể không chút nhớ nhung cốt nhục của mình như vậy.
Mỗi lần nghĩ đến bánh bao nhỏ đáng yêu ở nhà bà ngoại chịu ngược đãi, Tề Nhiễm Nhiễm sẽ không nhịn được oán trách Thẩm Vũ trong lòng, có điều hiện giờ cô đang thay thế Thẩm Vũ, tất nhiên muốn thay cô ấy yêu thương con trai gấp bội, như vậy chờ cậu nhóc trưởng thành sẽ không hắc hóa, sẽ không quay lại ngược đãi bố mẹ.
Đi vào trong trung tâm thương mại lớn, ánh đèn sáng ngời và hàng hóa xinh đẹp khiến nhóc nhà quê vừa mới vào đã há to miệng, ngửa đầu nhỏ nhìn ngắm khắp nơi, đôi mắt trong veo lấp lánh nhìn thẳng.
Tề Nhiễm Nhiễm nhìn cậu bé ngó quanh bốn phía, đến đi đường cũng mất tập trung, vì thế ôm cậu bé lên, hôn lên khuôn mặt mũm mĩm của cậu, hỏi: “Bảo bối muốn mua gì nhất?”
Luân Luân ôm chặt siêu nhân điện quang trong ngực, cố gắng nghĩ ngợi, nói: “Đồ chơi siêu nhân điện quang ạ.”
Tề Nhiễm Nhiễm lắc đầu, “Bố đã mua cho con rất nhiều đồ chơi siêu nhân điện quang ở trên mạng, sắp gửi đến rồi, hôm nay chúng ta không mua đồ chơi nữa, mua đồ ăn nha, con muốn ăn gì nhất?”
Lần này nhóc con không chút nghĩ ngợi nói: “McDonald!”
Tề Nhiễm Nhiễm thở dài, cô không nên hỏi cậu nhóc, bởi vì trong cái đầu nhỏ của bé chỉ nhớ rõ đồ ăn ngon ở McDonald, những đồ khác căn bản chưa ai từng đề cập trước mặt bé, có điều cũng không vội, cô sẽ tận dụng hết khả năng của mình, dẫn bé đến nơi có phong cảnh đẹp hơn, ăn những món ăn ngon hơn nữa.
Trước tiên dẫn cậu nhóc đến khu thời trang trẻ em ở tầng ba mua quần áo, Tề Nhiễm Nhiễm phát hiện, tiểu Luân Luân cực kỳ dễ mua quần áo, tùy tiện chọn kiểu dáng gì màu sắc quần áo thế nào, mặc trên người bé đều nhìn rất đẹp. Dù sao hai bố mẹ lăn lộn trong giới giải trí, bánh bao nhỏ lại được chân truyền từ hai người, cậu nhóc xinh đẹp như đúc từ ngọc, ngay cả khách hàng đi ngang qua cũng không nhịn được nhìn hai mẹ con bọn họ nhiều thêm, khen một câu con trai nhà cô lớn lên sẽ rất tuấn tú.
Con trai nhà mình được khen, Tề Nhiễm Nhiễm cũng rất có cảm giác nở mày nở mặt, cực kỳ đắc ý, mua quần áo càng thêm sảng khoái, lúc cô gặt hái được hai bộ áo khoác trẻ em, cúi đầu quẹt thẻ trả tiền, thì nghe thấy bên cạnh có giọng trẻ con đáng yêu gọi, “Anh trai nhỏ”.
Tề Nhiễm Nhiễm sửng sốt, quay đầu nhìn bên cạnh, tiểu Luân Luân kéo góc áo cô ngoan ngoãn đứng đó, mà trước mặt cậu nhóc không biết từ khi nào có thêm một cô bé. Nhìn qua cô bé này nhỏ hơn Luân Luân một chút, nhưng cũng không thấp hơn là bao, cô nhóc giơ kẹo mυ'ŧ lên, ngọt ngào nói: “Anh trai nhỏ, cho anh ăn này.”
Bánh bao nhỏ mím môi, xoay người, tàn nhẫn vô tình từ chối: “Anh không muốn.”
Cô nhóc chép miệng, lại kiên cường nói: “Ngon lắm đấy, cho anh.”
Bánh bao nhỏ: “Còn lâu anh mới cần.” Nói xong dứt khoát chôn mặt trên ống quần Tề Nhiễm Nhiễm.
Tề Nhiễm Nhiễm đối mặt nhìn mẹ của cô nhóc này, cũng có chút xấu hổ cười cười, mẹ cô nhóc bất đắc dĩ giải thích: “Bé gái nhà tôi chạy theo hai người mấy cửa hàng rồi, tốt xấu gì cũng đã lấy hết can đảm muốn đưa kẹo cho anh trai nhỏ.”
Tề Nhiễm Nhiễm có chút kinh ngạc, ngay sau đó cười nói: “Con trai nhà tôi khá ngượng ngùng.”
Mẹ cô nhóc nói: “Trông đẹp trai ghê nha.”
Bé gái còn đang cố chấp đưa kẹo mυ'ŧ, có thể cô bé cảm thấy đưa kẹo mυ'ŧ ra rồi, anh trai nhỏ có thể chơi cùng cô bé.
Nhưng mà sao anh trai nhỏ đẹp trai lại không để ý đến cô bé chứ.
Tề Nhiễm Nhiễm nửa ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào tiểu Luân Luân nói: “Luân Luân, con như vậy rất không lễ phép đấy, em gái nhỏ thích con mới tặng kẹo cho con đó.”
Cậu nhóc nghe mẹ nói như vậy, mới đứng thẳng người đối mặt với cô nhóc, hơi do dự, nhận lấy kẹo mυ'ŧ, nói: “Cảm ơn.”
Cô bé vui vẻ nhảy nhót, giống như chú chim sơn ca, cứ anh trai nhỏ anh trai nhỏ.
Anh trai nhỏ ngẫm nghĩ, sờ sờ trong túi quần, cuối cùng lấy ra một tấm thẻ siêu nhân điện quang, là được tặng lúc mua siêu nhân điện quang, cậu bé coi như bảo bối lúc nào cũng mang theo người, không ngờ lúc này lại cam lòng lấy ra tặng cho người khác, nhỏ như vậy đã biết phải đáp lễ rồi.
Cô nhóc bình thường đều không thích siêu nhân điện quang lắm, nhưng thấy anh trai nhỏ đưa tấm thẻ cho mình, vẫn vui vẻ nhận lấy.
Tề Nhiễm Nhiễm tâm tình phức tạp nhìn hai đứa nhỏ trao đổi quà, sau đó mới cười tạm biệt mẹ cô nhóc, “Chúng tôi đi siêu thị mua đồ, tạm biệt.”
Mẹ cô nhóc cũng cười nói: “Tạm biệt, nhóc đẹp trai tạm biệt nhé.”
Kết quả cô nhóc không chịu, bĩu môi nói muốn chơi với anh trai nhỏ, mẹ cô bé không có cách nào khác, cuối cùng bế cô nhóc lên nói bọn họ nên về nhà rồi.
Nhìn hai mẹ con ồn ào rời đi, Tề Nhiễm Nhiễm bất đắc dĩ nhìn con trai mình, cậu bé đang cúi đầu nghiên cứu kẹo mυ'ŧ hình bông hoa kia, nhưng cũng không định ăn.
Nhóc con này, nhỏ như vậy đã kéo được con gái yêu thích, lớn lên còn thế nào nữa?
Lúc dẫn Luân Luân đi xuống siêu thị dưới tầng, điện thoại của Tề Nhiễm Nhiễm vang lên, cô cầm lên vừa xem, là một dãy số lạ, hơi do dự, vẫn ấn nghe, ngộ nhỡ là chuyện công việc.
Nghe thấy tiếng đàn ông ở đầu bên kia, hỏi cô: “Là tiểu Vũ phải không?”
Tề Nhiễm Nhiễm nhíu mày, đáp lại: “Phải, xin hỏi anh là ai?”
Người đàn ông cười ha ha vài tiếng, nói: “Ngay cả giọng anh cũng không nghe ra sao? Anh là anh trai em đây.”
Tề Nhiễm Nhiễm: …
Tự xưng là anh trai, vậy chỉ có anh trai Thẩm Vũ.
“Có chuyện?” Giọng điệu cô bình tĩnh hỏi một câu.
Bên kia cười gượng hai tiếng, cũng không vòng vo, gọn gàng dứt khoát nói: “Nghe mẹ nói em muốn chuyển khoản qua WeChat qua đây, anh đợi mấy ngày cũng không thấy tin gì, bèn nghĩ đến hỏi thử xem, có phải em bận quá nên đã quên rồi không.”
Tề Nhiễm Nhiễm dắt tay bánh bao nhỏ đến ngồi xuống ghế gỗ dài cung cấp cho khách hàng nghỉ ngơi, kẹp di động trên vai, lấy bình nước mở nắp rồi đưa cho bánh bao nhỏ, bảo cậu nhóc tự cầm lấy uống, làm xong hàng loạt đồng tác, mới nói với người ở đầu dây bên kia: “Ồ, em thật sự quên mất, mấy ngày nay quay chương trình, bận bịu bù đầu, sức khỏe của bố có tốt hơn chút nào không? Đã mấy ngày nay rồi.”
Anh trai Thẩm Vũ thở dài, nói: “Người đã đến tuổi này rồi, lúc tốt lúc xấu, lặp đi lặp lại, vẫn luôn phải dùng thuốc.”
Tề Nhiễm Nhiễm cười lạnh, nghĩ thầm đây chỉ là cái cớ để các người đến vòi tiền thôi, một phần bệnh bọn họ có thể nói thành mười.
“Được thôi, cúp điện thoại em sẽ chuyển cho anh, đại khái cần bao nhiêu tiền?” Cô hỏi.
Người đàn ông không ngờ em gái sẽ hào phóng như vậy, vì thế ngẫm nghĩ, nói: “Đại khái cần bốn, năm vạn.”
Thật sự đúng là công phu sư tử ngoạm, há mồm là muốn bốn, năm vạn, coi cô là máy ATM đấy à?
“Được, anh chờ chút.” Nói xong, Tề Nhiễm Nhiễm quả quyết cúp điện thoại, sau đó ấn vào lịch sử cuộc gọi, click mở dãy số vừa gọi đến, ngón tay linh hoạt chặn số, bên WeChat cũng thuận tiện kéo vào danh sách đen, làm xong chuyện này, cả thể xác lẫn tinh thần cô mới sung sướиɠ dẫn bánh bao nhỏ đi siêu thị mua đồ ăn vặt.
Hai người đi dạo đến giữa trưa, lại đến McDonald ăn hamburger khoai tây chiên, rồi mới gọi tài xế của phòng làm việc đến đón bọn họ về nhà.
Còn Hạ Chiêu thì đến chạng vạng mới về nhà, còn thuận tiện mua một túi lớn rau quả thịt thà tươi mới, xem như anh đã thấy rõ, không thể trông cậy được vào tài nấu ăn của Tề Nhiễm Nhiễm, muốn ăn cơm nhà ngon nghẻ, vẫn là bản thân động thủ mới được.
Tề Nhiễm Nhiễm nhớ đến cuộc điện thoại giữa trưa của anh trai Thẩm Vũ, hơi do dự, vẫn quyết định thông báo với Hạ Chiêu, thế là từ sofa đứng lên, đi đến cửa bếp.
Trong phòng bếp, Hạ Chiêu phân loại đồ ăn trong túi để vào tủ lạnh, anh có chứng cưỡng chế nhẹ, cho nên sắp xếp đồ phải ngăn nắp, phát hiện có đồ không cân xứng, vẫn không nhịn được khẽ dịch, xếp một dãy trứng gà, còn dư một quả, anh cầm lên do dự không biết nên để chỗ nào mới tương đối thoải mái.
Quay đầu nhìn thấy Tề Nhiễm Nhiễm đứng ở cửa bếp muốn nói lại thôi, anh nhíu mày đứng lên, hỏi cô: “Có chuyện?”
Tề Nhiễm Nhiễm thuận miệng kể lại chuyện anh trai Thẩm Vũ gọi điện đến vòi tiền lúc giữa trưa cho anh, Hạ Chiêu nghe xong, nhíu chặt mày, nói: “Đừng cho anh ta, loại người như anh ta giống như cứt mũi vậy, dính lên rồi sẽ rất khó gỡ.”
Tề Nhiễm Nhiễm: …
Ví von thế này thật sự quá buồn nôn!
Lúc này bánh bao nhỏ cầm một hộp kẹo lại đây, bảo Tề Nhiễm Nhiễm bóc ra giúp cậu nhóc, bóc xong bé cũng không rời đi, đứng ở bên cạnh vừa ăn kẹo vừa cười với hai người lớn.
Tề Nhiễm Nhiễm tùy ý nhìn chỗ Hạ Chiêu đứng, lập tức giận bay màu, chỉ vào sàn nhà nói: “Hôm qua vừa mới làm vệ sinh dọn dẹp xong, anh không thể cẩn thận một chút sao, anh nhìn đi, khiến sàn nhà bẩn thành như vậy, cố ý có phải không? Biết lần sau đến lượt tôi lau nhà!”
Hạ Chiêu nhướng mày, xem quả trứng gà sống trong tay, chờ cô nói xong, mở lòng bàn tay ra, nhẹ nhàng nghiêng một cái, quả trứng trơn trượt từ trong tay lăn xuống, rơi thẳng xuống đất.
“Bộp” một tiếng, trên sàn nhà bắn ra vô số lòng trắng trứng.
Tề Nhiễm Nhiễm: …
Bánh bao nhỏ: …
Hạ Chiêu ho nhẹ một tiếng, âm thanh giống như giọng nói điện tử, không chút tình cảm: “Ai da, rơi mất rồi.”
Tề Nhiễm Nhiễm thiếu chút nữa phun máu ra ngoài.
Bánh bao nhỏ ngậm kẹo trái cây, chớp mắt.
Buổi chiều hôm sau, Lê Hà gửi thành phẩm video đã quay được cho tổ chương trình truyền hình thực tế gia đình, sau khi đạo diễn cũng mấy vị lãnh đạo xem xong, nhất trí cho rằng đứa nhỏ Hạ Bách Luân này rất có tiềm năng, chắc hẳn sẽ là một điểm bạo ẩn mình, vì thế quyết định mời bọn họ đi quay chương trình.
Đây có thể xem như là một lời mời đặc biệt, dẫu sao khách mời hai mùa trước đều là minh tinh đang hot tuyến một tuyến hai, mấy khách mời khác kỳ này, danh tiếng cũng rất lớn, chỉ có duy nhất đôi của Hạ Chiêu và Tề Nhiễm Nhiễm là nghệ sĩ nhỏ trên tuyến mười tám chút xíu.
Nói tóm lại, là bọn họ hưởng ké hào quang của cậu nhóc mới có được.
Lê Hà vui đến điên luôn rồi, công bố từ khi thành lập phòng làm việc tới nay, đây là tài nguyên được nhận tốt nhất, mãnh liệt yêu cầu Hạ Chiêu và Tề Nhiễm Nhiễm ra ngoài bao một bữa, xem như chức mừng.
Kết quả lúc lái xe đến tiểu khu đón bọn họ, phát hiện đôi vợ chồng này không có một chút hưng phấn nào, không khỏi tò mò, “Hai người đều không vui sao?”
Tề Nhiễm Nhiễm à một tiếng, nói: “Khá tốt.”
Hạ Chiêu cũng gật đầu, “Tạm được.”
Lê Hà: …
Hai người này có phải vui đến váng đầu không??
Đoàn người đang chuẩn bị lên xe đến nhà hàng, bỗng nhiên thấy hai người chạy chậm đi về phía bọn họ. Tề Nhiễm Nhiễm quay đầu nhìn, ngay sau đó nhíu mày, là mẹ của Thẩm Vũ, bên cạnh còn có người đàn ông tương đối cao lớn, chắc là anh trai Thẩm Vũ hôm qua đã gọi điện thoại đến cho cô.
“Con gái, mấy đứa muốn đi ra ngoài sao? Cũng may chúng ta đến kịp.” Mẹ Thẩm ăn mặc cả thân đỏ rực, cười đến hòa ái dễ gần.
Tề Nhiễm Nhiễm không có một chút cảm tình nào với bà ta, nhìn thấy bà ta cũng chỉ muốn trừng mắt, nhưng vẫn bất đắc dĩ mở miệng; “Mẹ, sao hai người lại đến đây?”
Anh trai Thẩm Vũ ở bên cạnh nói: “Em gái à, hôm nay chúng ta vào thành phố xử lý chút chuyện, thuận tiện đến thăm em.”
Không khí ở hiện trường rất xấu hổ, Hạ Chiêu càng lười phản ứng với bọn họ, mẹ Thẩm cười gượng vài tiếng, nhanh trí nhìn đến bánh bao nhỏ bên cạnh Tề Nhiễm Nhiễm, bèn muốn lân la bắt chuyện từ trên người cậu nhóc.
“Bách Luân à, trở về nhiều ngày như vậy, có nhớ bà ngoại không?” Bà ta cười ngồi xổm xuống, móc trong túi xách ra một bọc trứng gà, nói: “Những quả trứng gà này là nhà bà ngoại nuôi, bà đặc biệt mang đến cho Bách Luân bổ sung dinh dưỡng.”
Bánh bao nhỏ vốn rất sợ hãi người bà ngoại này, nhưng có mẹ đứng bên cạnh, cậu nhóc cũng không căng thẳng, thấy trong túi có trứng gà, cậu bé hơi co rúm lại, nhưng vẫn duỗi tay cầm lấy một quả.
Mọi người đều bị hành động của cậu bé dọa ngốc, không rõ cậu bé lấy trứng gà làm gì.
Mẹ Thẩm vội vàng cười nhắc nhở, “Đây là trứng sống, không thể ăn.”
Bèn thấy tay cầm trứng gà của bánh bao nhỏ khẽ run, thoáng cái trứng gà từ trong tay lăn xuống, rơi trên mặt đất.
“Bộp” một tiếng, trên sàn nhà bắn ra vô số lòng trắng trứng.
Bánh bao nhỏ cúi đầu nhìn, nghiêm túc nói: “Ai da, rơi mất rồi.”
Mọi người: ...