Bánh bao nhỏ đột nhiên khóc nháo, những người khác trong phòng hóa trang đều bị dọa cho giật mình, Lê Hà ngồi bên cạnh nhóc sững sờ mấy giây, ngay sau đó luống cuống tay chân mà dỗ dành, nói: “Không sao không sao, Luân Luân không khóc nha, chị kia không phải đang dọa em đâu.”
Tiểu Bách Luân còn đang há miệng khóc, nước mắt cỡ hạt đậu đọng trên lông mi, muốn rơi và chưa rơi được, dáng vẻ nhìn qua rất giống thật sự bị hù dọa.
Hạ Chiêu phát hiện không cần anh ra tay, cũng chỉ cười lạnh một tiếng, xoay người để chuyên viên trang điểm tiếp tục xử lý mặt anh.
Tề Nhiễm Nhiễm thì từ trên ghế đứng lên, đi đến bên cạnh ghế sofa, nửa ngồi trước mặt bánh bao nhỏ, nhẹ giọng dỗ dành: “Bảo bối nhỏ đừng khóc, chị Minh Nhất không phải đang nói con, nói khóc lớn tiếng quá sẽ ảnh hưởng đến người khác.”
Được cô vỗ về một lát, cậu nhóc mới dần dần thu hồi tiếng khóc.
Trương Minh Nhất đứng ở giữa phòng, bị ép trở thành tiêu điểm, mặt đỏ bừng, cực kỳ xấu hổ, trong chốc lát này, cô ta từ thần tượng nhân khí biến thành bà dì quái đản dọa anh bạn nhỏ khóc lóc, ai không biết còn tưởng rằng cô ta là yêu quái mặt mũi hung dữ kìa.
Mặc dù trong lòng cực kỳ tức giận nhưng cũng không tiện bộc phát, nếu không sẽ thành bắt nạt một đứa nhóc, “Trẻ con đúng là phiền phức.” Cô ta khinh thường bĩu môi, sau đó bước nhanh ra khỏi phòng hóa trang.
Cô ta vừa đi, bánh bao nhỏ đã hoàn toàn yên tĩnh, còn toét miệng cười với Tề Nhiễm Nhiễm, Tề Nhiễm Nhiễm ngẩn người, trong lòng hiện lên một ý nghĩ hoang đường, chẳng lẽ nhóc con này ban nãy là cố ý khóc?
Tề Nhiễm Nhiễm liếc mắt nhìn Hạ Bách Luân, nụ cười của cậu nhóc sạch sẽ đến mức giống như thiên sứ, sao có thể đùa giỡn tâm cơ được? Nhất định là cô suy nghĩ nhiều!
Trang điểm xong, đoàn người đi ra khỏi khách sạn lên chiếc xe nhiều chỗ tổ chương trình đã chuẩn bị, tiểu Bách Luân được Lê Hà dẫn đi, trực tiếp bắt xe đến phim trường quay chương trình.
Trước khi xuyên qua Tề Nhiễm Nhiễm có thói quen đối mặt với máy quay, cảm nhận với ống kính cực kỳ tốt, bằng không cũng sẽ không cầm nhiều giải thưởng như vậy, chương trình truyền hình thực tế cũng quay hai ba cái, rất có kinh nghiệm, biết nên biểu hiện như thế nào, người xem mới thích.
Tình hình hiện tại của nàng, có thể nói là từ cao thủ max cấp trở về thôn tân thủ đánh quái, hoàn toàn không có áp lực.
Tình hình của Hạ Chiêu cũng sẽ không kém cô là bao, tuy anh là một tổng tài, chưa từng đóng phim, nhưng bản thân lăn lộn trong giới giải trí, khí thế vốn không kém, lại cộng thêm da mặt dày không ai có thể địch nổi, cho dù biến thành tuyến mười tám, cũng có thể lăn lộn thuận buồm xuôi gió.
Không phải sao, mới vừa đi ra đại sảnh khách sạn, đối diện với ống kính, tên lưu manh này đã bắt đầu diễn. Chỉ thấy anh thoải mái, bình thản nắm lấy tay cô, nắm xong còn cúi đầu, dùng đôi mắt chất chứa tình yêu nhìn cô, cái nhìn kia, giống như gió mát mùa xuân, nắng ấm mùa đông, cực kỳ dịu dàng mà cưng chiều.
Ngoài mặt Tề Nhiễm Nhiễm vân đạm phong khinh (1) cười nhạt, trong lòng dung nham đã bắn tứ phía, núi lửa phun trào, hận không thể cầm cây rìu chém móng chó của anh thịt nát xương tan.
(1) Thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác
Cô duy trì nụ cười, cắn răng nói nhỏ: “Anh muốn chết sao?”
Hạ Chiêu cười đến đẹp trai, giống như thân mật nói bên tai cô: “Ống kính quay kìa, ân ái chút đi, bảo bối.”
Hắn dùng giọng nói từ tính trầm thấp đọc hai chữ bảo bối, giống như mang theo móc câu trêu chọc người, cực kỳ cợt nhả.
Tề Nhiễm Nhiễm nghe xong thiếu chút nữa nhảy dựng tại chỗ, sởn da gà mà kính nể hắn, nghĩ thầm bản thân là ảnh hậu phái thực lực, chẳng lẽ còn bị một tên lưu manh hạ thấp trình độ, không phải là diễn sao? Ai mà không biết?!
Vừa nghĩ vậy, cô đã cong mắt quyến rũ, dạt dào ý cười, bàn tay trong lòng bàn tay anh chuyển hướng, ngón tay mở ra, xuyên qua khe hở giữa các ngón tay, vô cùng tự nhiên mà mười ngón tay đan vào nhau, một tay khác cũng phủ lên mu bàn tay hắn, ngón cái và ngón trỏ mở một biên độ nhỏ cầm một ít da nhỏ trên mu bàn tay anh, sau đó véo mạnh, ngoài miệng dịu dàng nói: “Chồng ơi, em yêu anh “chết” mất!”
Hạ Chiêu bị cô véo đến nhíu mày, nhưng ống kính vẫn quay bọn họ, anh ta cũng không thể đột nhiên đẩy người ra, chỉ có thể cắn răng mặc cô véo, cười nhẹ nói: “Cô véo nữa, tôi sẽ hôn cô trước ống kính đấy.”
Tề Nhiễm Nhiễm cười tươi thu lại mấy phần sức, “Anh dám.”
Hạ Chiêu hừ nhẹ, “Cô có thể thử xem tôi có dám hay không.”