Mùng một, Lý gia có hai cô gái xuất giá.
Đoạn Thanh Ân tới cửa rước dâu. Xã hội hiện giờ không còn đi theo trang phục kiểu cũ của xã hội xưa nữa nên trên người Lý Hồng Phong cũng chỉ có một chiếc váy đỏ sậm. Thân hình cô rất đẹp, khi ăn diện vào càng hiện lên vẻ tiếu lệ. Lúc đầu cô có vẻ lạnh nhạt nhưng khi thấy Đoạn Thanh Ân nhìn về phía mình cười cười, cô lại giật mình, đỏ mặt cúi đầu.
Thái độ của Đoạn Thanh Ân không giống như cô nghĩ. Cô còn tưởng là Đoạn Thanh Ân sẽ không thích cô chứ, dù sao thì mỗi lần chị họ được nhà Đoạn tặng đồ đều về khoe với cô Lý Thúy Hương thích chị ấy đến thế nào, rồi Đoạn Thanh Ân đối xử tốt với cô ra sao.
Trước khi biết đoạn tình cảm giữa chị họ với Chu Gia Minh thì Lý Hồng Phong vẫn cứ nghĩ Đoạn Thanh Ân với chị ấy thích nhau lắm. Cũng như trong suy nghĩ của mọi người trong thôn, ngày tháng cô ở Lý gia trải qua quá tốt. Cha mẹ Lý đều đối xử với cô không có chỗ nào chê, một tiếng Hồng Phong hai tiếng Hồng Phong như với con ruột của mình vậy. Người trong thôn luôn nghĩ người nhà họ Lý đã quá tận tình với cô rồi, nếu không thì một bé gái mồ côi như cô sao có thể sống sót nổi trong hoàn cảnh khó khăn như thế. Nhưng ai ở trong chăn mới biết chăn có rận.
Từ khi vào ở nhà họ Lý, cô luôn phải sống khép nép, cẩn trọng từng li từng tí. Bác gái luôn miệng nói thương cô xót cô lại sai cô lên núi cắt cỏ cho heo ăn dù lúc đó cô chỉ còn là một đứa con nít. Có ai thấy thì lại nói là cô muốn lên núi chơi, vừa lúc gặp Bích Sương lên núi cắt cỏ thì về chung với chị ấy. Quần áo trong nhà đều một tay cô giặt, còn chỉ được giặt đồ trong sân không được để người khác nhìn thấy. Đến cả căn phòng mới xây ở Lý gia, bác trai hứa sẽ cho cô một căn phòng sáng sủa ánh mặt trời nhưng đến khi cô vào ở, căn phòng kia cũng dần dần trở thành phòng chứa đồ.
Cô còn có thể làm gì đây? Chẳng thể làm gì cả. Người toàn thôn đều biết bác trai bác gái quan tâm chăm sóc cô tốt như thế nào, sẵn sàng nuôi dưỡng một đứa bé mồ côi không kêu ca điều gì. Cho dù cô có đứng lên nói cũng sẽ chẳng có ai tin tưởng cả.
Cô không hận bác trai bác gái, cô chỉ muốn chú tâm học hành thôi, cô muốn tìm con đường giải thoát. Sau khi biết hôn nhân của mình bị đổi thành Đoạn gia, cũng biết mấy năm nay người nhà họ Đoạn đối xử với chị họ như thế nào, cô biết rõ sự thay đổi này có thể làm người oán hận nhưng cô vẫn không thể làm được gì.
Một đêm mất ngủ, Lý Hồng Phong trằn trọc, cô suy nghĩ phương án giải quyết tốt nhất bây giờ chính là làm tròn bổn phận một người vợ, một người con dâu. Tương lai do chúng ta tự quyết, cho dù có ra sao thì chỉ cần cô cố gắng nỗ lực, cô tin vẫn còn ánh sáng nơi phía cuối đường hầm.
"Tân lang rước tân nương về nhà!"
Tiếng bà nãi reo vang, Đoạn Thanh Ân kéo tay Lý Hồng Phong. Rõ ràng anh chẳng phải người đọc sách, nhưng dung mạo lại nho nhã hơn bất cứ ai.
Mọi người hò reo: "Tân lang nói gì hay hay đi!"
"Không hay thì tân nương không về nhà với anh đâu!"
Đoạn Thanh Ân cười cười, "Hồng Phong à, chúng ta cùng nhau cố gắng nắm tay nhau đi qua những ngày tháng tốt đẹp nhé."
Những lời này quá đỗi giản dị làm mọi người xung quanh cười đùa là Đoạn Thanh Ân không biết nói gì cho hay cả, phải là sau này kiếm tiền cho Lý Hồng Phong mua trang sức đi xe hơi này nọ mới phải.
Ở một bên, Lý Bích Sương đang kính rượu Chu Gia Minh. Nghe âm thanh huyên náo bên kia, cô bĩu môi.
Ngày tháng tốt đẹp cái gì, chờ đó mà xem! Chưa tới một năm nữa Đoạn gia đã phá sản nghèo rớt mồng tơi rồi. Mà cô đây cũng chẳng phải là cái người khi xưa đi theo bọn họ để chịu khổ nữa.