Chu Tuế Tuế thấy dáng vẻ cô đang làm quá kia của anh, cô căng da đầu nuốt ngụm trà trong miệng kia xuống, sau đó trả lại trà lạnh cho anh: “Anh uống thử đi.”
“Anh có bị nóng trong người đâu mà uống.”
“Anh không uống em cũng không uống.” Chu Tuế Tuế chơi xấu với anh, nhưng Hứa Cận lại xem như cô đang làm nũng.
Anh nhận lấy ly trà, há miệng hút một hơi.
Vốn nghĩ chẳng qua cũng chỉ là một ly trà lạnh, có sao thì anh cũng không đổi sắc mặt được. Nào ngờ anh vừa mới hút vào miệng thì nhổ ra ngay.
Lúc này tới lượt Chu Tuế Tuế chê cười anh, che miệng lại cười ngặt nghẽo.
“Thứ này, sao lại đắng thế chứ?” Cái này đúng là đạp đổ nhận thức của anh về trà lạnh mà. Trà trước kia anh mua ở cửa hàng tiện lợi đều là giả hết à?
“Giờ anh đã biết khó uống tới mức nào chưa?”
Chu Tuế Tuế lại cầm lại ly trà lạnh kia, cau mày, từng ngụm từng ngụm chậm rãi uống hết.
Bây giờ Hứa Cận mới biết vì sao Nhóc mập lại bảo anh mua đường dự phòng, uống xong ly này đúng là ăn gì cũng không biết ngon. Nhưng mà anh không mua đường!
“Tuế Tuế, đừng uống nữa, anh đưa em đi bệnh viện khám xem.” Hứa Cận đứng dậy, túm lấy tay Chu Tuế Tuế kéo cô lên, nhất định phải dẫn cô đi: “Em đã uống xong hết rồi.” Chu Tuế Tuế nhanh miệng nói.
Hứa Cận nghe thế thì dừng lại, quay đầu cầm lấy cái ly không trong tay cô, quơ quơ. Cô uống hết thật rồi này.
Chẳng lẽ vì đây là đồ anh mua, cho nên có đắng mấy cô cũng sẽ uống hết?
“Đắng không?”
“Đương nhiên……”
Chu Tuế Tuế còn chưa dứt lời, Hứa Cận đã ôm lấy cô cúi đầu hôn xuống.
“Anh muốn giảm bớt vị đắng trong miệng em à? Nhưng mà trong miệng anh cũng đắng lắm.” Chu Tuế Tuế không hiểu phong tình, liếʍ liếʍ môi, giống như chả có tác dụng gì.
“Không phải, là anh muốn em.” Giọng nói của Hứa Cận đột nhiên trở nên khàn khàn.
Cánh tay đặt trên hông cô bắt đầu trở nên không an phận, cứ muốn tiến vào trong quần áo của cô: “Bạn học Chu Tuế Tuế, có hứng chơi một màn trong phòng học không?”
Nghe được lời này, cả người Chu Tuế Tuế tức khắc cứng đờ, quát khẽ: “Anh điên rồi à?”
Hứa Cận đánh bạo, đè cô lên bàn, tay đã lần mò vào trong quần áo cô, cởi nội y của cô xuống: “Tuế Tuế, anh cứng rồi!”
Từ lúc bắt đầu bước vào đây anh đã nghĩ muốn làm gì đó với cô. Anh nghĩ là mình có thể nhịn được, nhưng rốt cuộc anh vẫn đánh giá bản thân mình quá cao rồi. Anh như thế này có tính là biếи ŧɦái không?
Hứa Cận cảm thấy hoài nghi bản thân khi mà trong đầu anh toàn những suy nghĩ đồi trụy. Rõ ràng trước kia anh không như thế này mà, chỉ khi nào gặp được Chu Tuế Tuế anh mới trở nên như vậy.