Chu Tuế Tuế cúi đầu xóa từng tin nhắn một, không chú ý tới Hứa Cận đang đứng trước mặt cô, đầu liền đυ.ng vào ngực anh.
“Xin lỗi bạn.” Theo bản năng cô nói tiếng xin lỗi.
Hứa Cận nhìn cô thật lâu, nhưng mãi tới khi đυ.ng phải người ta rồi cô mới hoàn hồn.
Anh có hơi bất mãn: “Anh gửi tin nhắn cho em em cũng không xem, bây giờ xem tin nhắn của ai mà mê mẩn thế chứ, đường đi cũng không thèm nhìn?” Chu Tuế Tuế thấy là anh thì im hơi lặng tiếng nhét di động vào trong túi quần, nói sang chuyện khác: “Anh gọi em tới đây làm gì?”
Trưa trầy trưa trật, anh không đi ăn cơm còn gọi cô tới cổng sau trường học, anh không nghỉ trưa à?
“Chu Tuế Tuế, thái độ của em với anh có thể đừng mỗi ngày một kiểu có được không hả. Lúc ở nhà thì ngoan như thế, tới trường học thì…”
“Xuỵt….”
Hứa Cận còn chưa nói xong đã bị Chu Tuế Tuế ngăn lại: “Đừng nói bậy, bị người khác nghe thấy thì làm sao giờ?”
Nói xong, Chu Tuế Tuế đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, xoay người đi về phía trước, còn dặn Hứa Cận phải theo sau luôn.
Cô đi đằng trước, Hứa Cận lẽo đẽo theo sau. Hai người một trước một sau đi vào tòa nhà văn phòng, bước vào một phòng học trong đó.
Chỗ này ngoài mấy cái bàn ghế và bảng treo tường ra thì cũng chỉ treo vài cái quạt cũ kỹ.
“Tòa nhà văn phòng còn có phòng học nữa à?”
Hứa Cận có hơi kinh ngạc, anh cho là tòa nhà văn phòng thì chỉ là văn phòng của mỗi giáo viên thôi chứ.
Chu Tuế Tuế thì bình tĩnh hơn anh nhiều, ngựa quen đường cũ tìm được một miếng giẻ lau, trong góc phòng học có bồn nước. Cô giặt sạch khăn lau, lau hai cái tượng trưng lên bàn ghế rồi ngồi xuống.
“Cái phòng này là lúc trước dùng để bồi dưỡng đội tuyển bọn em, chỗ để ôn thi Olympic toán, có lẽ anh chưa từng tới.”
Cô nói chuyện vô cùng uyển chuyển.
Không phải là có lẽ anh chưa từng tới, là anh hoàn toàn không biết có chỗ như thế này.
“Ặc, học sinh giỏi bọn em học thêm thật là nhiều.”
Hứa Cận vươn tay xoay một cái ghế lại, chân dài co lên, ngồi xuống, nằm bò ra lưng ghế, để đồ trên tay xuống trước mặt cô: “Uống đi.”
“Gì thế ạ?”
Chu Tuế Tuế nhìn cái ly kia, thuận miệng hỏi một câu, vươn tay cắm ống hút vào, uống một ngụm.
Chỉ là một ngụm thôi mà mặt cô nhăn lại y như táo tàu khô. Ngụm trà kia ngậm ở trong miệng, nhổ ra không được mà nuốt xuống cũng không xong: “Không phải em bảo mình bị nóng trong người à, anh đi mua trà lạnh cho em đó. Ông chủ nói uống xong ly này, mười phút sau là có hiệu quả.”
Xem mặt cô nhăn nhó hết lại, không hiểu sao Hứa Cận thấy hơi buồn cười.
Đắng tới thế cơ à?