Trọng Sinh: Nữ Vương Chế Tạo Thương

Chương 28: Lời Nói

Sau khi An Húc dẫn theo nhân viên đi ra nước ngoài, mọi chuyện đều rất suôn sẻ. Chọn nơi thành lập công ty, xây dựng nhà máy, thông báo tuyển dụng nhân viên, phê duyệt các thứ… hết thảy đều suôn sẻ đến mức khiến Bạc Dĩ Nhu hơi kinh ngạc. Thậm chí chưa đầy ba tháng sau, Thần Châu sẽ có thể bắt đầu lên kệ trên thị trường. Phải biết rằng ngay cả trong nước cũng có biết bao nhiêu người muốn hạ gục Thần Châu, huống chi là ở nước ngoài.

Ai ngờ mọi chuyện lại đều thuận lợi.

… Suy cho cùng thì cũng là nhờ có Công nghiệp Apollo bất ngờ ra tay giúp đỡ.

Khi nghe An Húc nói chuyện này, Bạc Dĩ Nhu không khỏi trầm tư. Hạng Điềm này là sao vậy? Người đàn ông này ngay trước mặt công chúng và trước mặt mình đều tỏ vẻ nhìn mình không vừa mắt, thế nên có mấy lần cô nghi ngờ có phải mình đã đắc tội anh ta ở đâu đó hay không. Nhưng hành vi của anh ta lại khác hẳn với thái độ biểu hiện ra mặt ngoài, chủ động trở thành nhà cung cấp cho Công ty game Rainbow Age thì còn có thể nói là song thắng đôi bên cùng có lợi, nhưng giúp đỡ họ cắm rễ ở nước ngoài, đâu nhất thiết phải như thế?

Dù gì đi nữa, nếu người ta đã cung cấp sự giúp đỡ thì mình cũng cần nói lời cảm ơn thỏa đáng với người ta.

Thế là Bạc Dĩ Nhu gọi điện thoại cho Hạng Điềm. Điện thoại nhanh chóng được bắt máy: “Bây giờ tôi không tiện nghe điện thoại.”

Sau đó cúp máy.

Bạc Dĩ Nhu còn chưa lấy điện thoại ra khỏi bên tai thì cửa sổ mời video call đã xuất hiện trên màn hình vi tính, chính là lời mời của Hạng Điềm.

“…” Không tiện nghe điện thoại nhưng lại tiện gọi điện thoại video hả???

Bạc Dĩ Nhu chấp nhận lời mời, gương mặt tuấn tú của Hạng Điềm lập tức xuất hiện trước mắt cô. Anh đang mỉm cười, nụ cười của anh được lan truyền rộng rãi và được ca ngợi, cũng không biết rốt cuộc là nhờ diện mạo hay nhờ khí chất mà anh thường xuyên nở nụ cười dịu dàng tươi sáng, ánh mắt lại lộ ra sự thương hại lạnh lùng như người đứng trên địa vị cao. Mọi người nghĩ kiểu gì cũng không nghĩ ra được từ ngữ phù hợp để miêu tả nụ cười đẹp đẽ mà kỳ lạ này, mãi đến khi có một blogger cắt ghép video ghép anh thành nhân vật thần linh thì mọi người mới vô cùng kinh ngạc, cảm thấy anh chính là thần linh giáng trần, thế là “Nụ cười của thần” đã xuất hiện.

Cũng chính vì biểu cảm kỳ lạ này mà người quen biết anh đều có hai loại cảm xúc cực hạn đối với anh. Người yêu anh thì rất yêu, người ghét anh thì rất ghét. Giống hệt Bạc Dĩ Nhu.

Nhưng Bạc Dĩ Nhu lại nhận ra mùi vị chẳng mấy thân mật khác hẳn bình thường. Chính cảm giác này khiến Bạc Dĩ Nhu có cảm giác như mình đã đắc tội người này ở thời điểm nào đó mà mình không hề hay biết.

Bạc Dĩ Nhu: “Tôi nghe cấp dưới của tôi ở bên kia nói là đã nhận được không ít sự chiếu cố từ Công nghiệp Apollo, thật sự rất cảm ơn anh.”

Hạng Điềm tựa lưng vào ghế, mái tóc đen được vén ra sau tai để lộ chiếc khuyên tai mặt đá ngọc lục bảo màu xanh lá cây lấp lánh trong veo, càng làm tôn lên làn da trắng nõn mịn màng của anh, cũng có vẻ rất hợp với đôi môi mỏng màu đỏ nhạt của anh.

Hạng Điềm mỉm cười: “Tôi không giúp đỡ không công đâu, đừng suy nghĩ quá nhiều.”

Nghe anh nói vậy, Bạc Dĩ Nhu híp mắt. Tên này bị sao vậy? Tự luyến đến mức này cơ à? Đây là lần thứ hai rồi, cứ như thể cô sẽ ảo tưởng quá nhiều ấy. Đùa nhau à? Cô nâng cằm trông còn ngạo mạn hơn anh: “Vậy thì tốt rồi, dù sao tôi cũng không thích vô duyên vô cớ nợ ân tình của người khác. Anh có việc gì cần tôi giúp đỡ?”

“Tôi muốn đến quốc gia của cô một chuyến, chiêu đãi tôi chu đáo đi.”

“Đó là điều đương nhiên rồi. Khi nào?” Cho dù anh ta không chuyên môn cung cấp giúp đỡ cho An Húc thì với tư cách là nhà cung cấp lớn của họ, thân là chủ nhà, cô cũng nên chiêu đãi Hạng Điềm chu đáo.

Hạng Điềm: “Ngay bây giờ.”



Con gái có tiền đồ khiến thời gian gần đây Bạc Lị càng vui vẻ thoải mái, đám phu nhân nhà giàu bợ đỡ chung quanh bà càng nhiều. Nhưng dần dần bà lại cảm thấy nhàm chán. Bây giờ bà đã biết đám người kia mặt ngoài tâng bốc mình, trong lòng nghĩ thế nào rồi. Cảm giác sung sướиɠ vì chướng mắt mình mà con của họ lại không thể đấu lại con của mình cũng dần dần biến mất.

Có điều không phải bà không thật sự có bạn bè, suy cho cùng thì trong đám đông luôn có một vài người chân thành, ví dụ như Kim Lan. Kim Lan cũng là phu nhân trong giới nhà giàu, lại có tính cách thẳng thắn mạnh mẽ, cực kỳ khinh thường những kẻ giả dối, do đó xưa nay bà ấy không hòa mình với mọi người. Bành Thụ Thanh – con gái bà ấy cũng di truyền tính cách của mẹ, trước giờ chưa từng khách khí với Tần Hinh Dĩnh. Trước kia Bạc Lị và Kim Lan không có giao thoa gì với nhau, cũng không có hứng thú, bây giờ trải qua nhiều chuyện, nghe nói đến chuyện này thì trong lòng bà rất có thiện cảm với hai mẹ con nhà này, cố ý kết giao với họ. Kim Lan cũng cực kỳ tán thưởng Bạc Dĩ Nhu, do đó tiếp nhận thiện ý của Bạc Lị, hai người phụ nữ vừa gặp mặt đã hợp ý.

Có Kim Lan, Bạc Lị đã mất hết hứng thú với các cuộc tụ hội của những kẻ đeo mặt nạ giả dối kia, cho nên hôm nay bà từ chối lời mời dự tiệc trà chiều của họ, còn mình thì cùng Kim Lan đi thẩm mỹ viện, đứng bên cạnh quảng trường nhìn hàng người dài dằng dặc trước cửa trung tâm trải nghiệm Thần Châu một lát mới tiến vào tòa nhà.

“Mới khởi sắc được một tí mà đã vênh mặt lên trời rồi, không biết có từ gọi là vui quá hóa buồn à!”

“Tào Tuyết à, cuối cùng tôi cũng hiểu được tại sao Tần tổng lại chọn chị rồi. Nếu tôi là ông ấy thì tôi cũng chọn chị. Nhìn thái độ không biết đối nhân xử thế của bà ta mà xem, có thể giúp được gì cho Tần tổng chứ? Ngạn ngữ nói đúng lắm, cưới vợ phải cưới người hiền thục mới được.”

“Nhà họ Cố cũng đưa ra quyết định chính xác, không thì cưới về nhà đâu phải là vợ? Rõ ràng là mời tổ tiên về nhà mới đúng!”

Hai người vừa đi đến trước cửa thẩm mỹ viện thì nghe thấy mấy người phụ nữ đang trò chuyện.

Nghe những lời này, Tào Tuyết biết những người này không kiếm được lợi ích gì từ chỗ Bạc Lị, gần đây chồng họ lại chịu thiệt thòi từ chỗ Bạc Dĩ Nhu nên mới quay sang mình nói những lời này, chẳng qua là muốn khơi mào sự bất mãn của mình, muốn thấy mình bực bội, muốn mình đối phó với Bạc Lị để họ xem trò hay mà thôi. Nhưng gần đây cảm xúc tiêu cực của bà ta quá nhiều, Bạc Lị và Bạc Dĩ Nhu chèn ép khiến mẹ con họ ngộp thở. Nếu không phải Bạc Dĩ Nhu thua Tần Hinh Dĩnh một bậc vì không có siêu năng lực, cho bà ta một chút an tủi thì bà ta đã sắp nổi điên mất rồi.

Cho nên lúc này bà ta hơi không thể khống chế miệng mình, nói: “Tính cách của Bạc Dĩ Nhu hơi bá đạo một chút, mấy chị đừng trông cậy vào nó sẽ tôn kính tiền bối trong ngành. Nó thậm chí còn chẳng thèm kính trọng ba nó, e là không biết hai chữ hiếu thuận viết như thế nào ấy chứ. Lần trước ba nó kêu nó về nhà ăn bữa cơm, kết quả…”

Giọng nói ngưng bặt, Tào Tuyết đột nhiên ngã ngửa ra đằng sau, đầu bị nhấc lên thật cao. Bà ta còn chưa kịp la lên thì Bạc Lị đã cho bà ta hai cái tát rõ kêu. Gương mặt bà tràn đầy lửa giận. Con đàn bà hạ tiện này chẳng những mắng mình mà còn dám âm thầm rải rác lời đồn Bạc Dĩ Nhu bất hiếu! Cũng không ngẫm lại xem thứ rác rưởi như Tần Dịch Thanh thì dựa vào đâu mà phải bắt Bạc Dĩ Nhu hiếu thuận chứ!

Tào Tuyết ăn mười mấy cái tát mới hồi phục tinh thần. Bà ta vốn không phải là phu nhân xuất thân danh giá gì, lập tức nổi trận lôi đình bắt đầu phản kích, Bạc Lị lập tức rơi vào thế yếu. Thấy vậy, Kim Lan vội vàng chạy tới giúp đỡ, ôm một cánh tay của Tào Tuyết: “Đừng đánh nữa đừng đánh nữa!”

Mọi người đều khϊếp sợ vì sự cố xảy ra bất thình lình này, những người chung quanh sửng sốt một hồi mới vội vàng phản ứng lại, miệng kêu lớn: “Đừng đánh nữa đừng đánh nữa…”



Bạc Dĩ Nhu nhận được cuộc gọi từ vệ sĩ thân cận của Bạc Lị, nghe nói bà ấy đánh nhau với Tào Tuyết ở thẩm mỹ viện, bèn hỏi: “Mẹ tôi có sao không?”

Vệ sĩ: “Phu nhân không sao hết, Tào Tuyết bị đánh đến mức mặt mũi bầm dập, trông rất thê thảm.”

Bạc Dĩ Nhu: “Mẹ tôi cũng lợi hại ghê nhỉ.”

Vệ sĩ: “… Bạc tổng, chuyện là thế này, hiện tại Tào Tuyết kêu gào muốn báo cảnh sát kiện phu nhân.”

Bạc Dĩ Nhu: “Bà ta có gan thì cứ kiện đi.”

Sự thật chứng minh Tào Tuyết không có gan. Nếu bà ta báo cảnh sát thì mọi chuyện sẽ bị làm to, khi đó Tần Dịch Thanh cũng sẽ trở thành trò cười. Mối quan hệ giữa Tần Dịch Thanh và Bạc Lị Bạc Dĩ Nhu, đường đường là Tập đoàn Tần thị thực tế từ đâu mà ra cũng sẽ bị vạch trần. Vốn dĩ chuyện này Tần Dịch Thanh đuối lý làm chuyện vô liêm sỉ nên bao nhiêu năm qua ông ta mới không cho phép tin tức liên quan xuất hiện trên truyền thông và internet. Cho nên sao Tào Tuyết dám kiện cáo? Tần Dịch Thanh sao có thể cho phép bà ta kiện cáo?

Gò má Tào Tuyết bị đánh sưng vù, khóe miệng chảy máu, tóc bị kéo rụng một đống, nhưng chỉ nhận được kết quả phải nhân nhượng chịu đựng để được yên thân. Bà ta tức giận đến mức hộc máu, nhưng lại không có cách nào khác, đôi mắt bốc lửa trừng vẻ mặt khinh miệt đắc ý của Bạc Lị, giận đến mức toàn thân run rẩy. Là Bạc Dĩ Nhu, đều do Bạc Dĩ Nhu chống lưng cho Bạc Lị, nếu sớm biết như vậy… nếu sớm biết như vậy thì trước kia mình phải nghiền qua nghiền lại trên người nó mấy lần!!!

Bạc Lị đã muốn đánh Tào Tuyết từ rất lâu rồi, bây giờ cuối cùng cũng được thỏa mãn ước nguyện, cả người sảng khoái vô cùng. Kim Lan giơ ngón cái lên: “Loại tiện nhân như mụ này thì phải đánh một trận đã đời, làm tốt lắm. Nhìn vẻ mặt giận dữ mà không thể trút giận của bà ta kìa, tôi cười rụng răng mất thôi. Có điều chịu thiệt thòi lớn như vậy, loại tiểu nhân hèn hạ như bà ta chắc chắn sẽ trả thù. Cẩn thận một chút vẫn hơn.”

“Bà ta có thể làm được gì chứ?” Bạc Lị khinh thường nói.

Nhưng tối hôm đó, một đoạn clip bị đăng tải lên mạng, chính là đoạn video theo dõi cảnh tượng Bạc Lị đánh Tào Tuyết ở thẩm mỹ viện.

#Mẹ của Bạc Dĩ Nhu – người nghiên cứu phát minh ra game VR Thần Châu vô cớ ẩu đả người khác ở thẩm mỹ viện#

Độ hot của Thần Châu vẫn chưa từng hạ nhiệt. Đoạn clip này vừa xuất hiện thì chẳng mấy chốc đã thu hút sự chú ý rộng rãi. Video không có âm thanh, cho nên không nghe thấy Tào Tuyết nói gì với người khác, mọi người chỉ nhìn thấy Bạc Lị đột nhiên xông vào, túm tóc Tào Tuyết kéo bà ta ngã xuống đất, sau đó lao vào đánh chửi bà ta, ra tay vừa hung ác vừa tàn nhẫn.

“Thật sự là mẹ của Bạc Dĩ Nhu à? Dữ quá vậy…”

“Video lại không có âm thanh, hơn nữa chỉ có mỗi một đoạn ngắn, ai biết người bị đánh kia là ai? Lỡ bà ta bị đánh là đáng đời thì sao?”

“Dù gì đi nữa thì cũng không nên đánh người chứ. Có điều luật nào cho phép một người bị đánh là đáng đời? Gặp chuyện gì không biết đi báo cảnh sát à? Luật pháp để đó trưng cho đẹp hả?”

“Đừng nói thế chứ, trên thế giới này thiếu gì chuyện mà luật pháp không giải quyết được? Chỉ có thể khiển trách về mặt đạo đức thôi”

“Đánh người chính là sai lầm, thế này khác nào ỷ thế hϊếp người? Người phụ nữ đi cùng mẹ Bạc Dĩ Nhu còn giúp đỡ nữa chứ, thật quá đáng!”

Mọi người bàn tán xôn xao, không lâu sau đó có người bóc phốt người bị đánh là phu nhân của chủ tịch Tập đoàn Tần thị. Mà chủ tịch Tập đoàn Tần thị Tần Dịch Thanh chính là chồng cũ của Bạc Lị, cha đẻ của Bạc Dĩ Nhu. Tào Tuyết và Tần Dịch Thanh còn có một đứa con gái tuổi gần bằng Bạc Dĩ Nhu. Cư dân mạng lập tức ồ lên, thoáng chốc hiểu được tại sao Bạc Lị lại đánh Tào Tuyết.

Điều quan trọng hơn nữa là hai năm trước Tần Dịch Thanh đã ly hôn với Bạc Lị, tài sản của nhà họ Bạc phần lớn đều lọt vào túi của Tần Dịch Thanh, hai mẹ con chỉ được chia cho một công ty bé tí tẹo? Hơn nữa tên Tào Khải vong ơn bội nghĩa ăn trộm thiết bị game VR còn là em trai của Tào Tuyết!

Những người vốn còn nói giúp cho Tào Tuyết trên mạng lập tức biến mất, đều đang khϊếp sợ vì bí mật của giới nhà giàu này.

Năm đó sau khi Tần Dịch Thanh kết hôn với Bạc Lị thì cha vợ dần dần giao một vài công ty dưới trướng cho Tần Dịch Thanh. Họ chỉ có một đứa con gái duy nhất, đứa con gái này còn bị họ nuôi dưỡng thành một cô tiểu thư ngây thơ, không biết gì về việc quản lý công ty, hơn nữa cũng không có hứng thú với việc tiếp quản công ty, cho nên họ chỉ có thể trông chờ vào đứa con rể thoạt nhìn rất yêu con gái mình.

Từ ngày đó Tần Dịch Thanh đã bắt đầu kinh doanh, từ sau cánh gà bước ra trước sân khấu, tiếp nhận phỏng vấn của tạp chí, tích cực tham dự một vài tiết mục rất chính thức về các doanh nhân, chỉ trong mấy năm ngắn ngủi đã trở thành người phát ngôn của Tập đoàn Bạc thị. Ông ta bỏ ra gần 20 năm làm cho mình trở nên ngang hàng với Bạc thị trong mắt đại chúng.

Vụ ly hôn với Bạc Lị là vì ông ta đã có quyền thế, nắm giữ quyền phát ngôn, thậm chí không có mấy người đưa tin lên mạng, chỉ có mấy tin tức ít ỏi đã nhanh chóng bị nhấn chìm trong biển thông tin khổng lồ trên internet, ngay cả Bạc thị đổi tên thành Tần thị cũng làm kín tiếng đến mức không gợi ra sóng gió gì. Trong lúc bất tri bất giác, Bạc thị đã trở thành Tần thị.

Do đó mọi người đều bị dọa cho sợ chết khϊếp:

“Nghĩa là sao? Vậy là đế quốc Tần thị khổng lồ hiện tại thì là vì âm thầm chiếm đoạt sản nghiệp của Bạc Lị và Bạc Dĩ Nhu ư?”

“Giới thượng lưu quả nhiên thâm sâu, tôi hơi bị khó tiêu hóa rồi đấy”

“Không thể nào! Tôi không tin, Tần Dịch Thanh là ông chú vừa bảnh trai vừa có phong độ như vậy, sao có thể là loại người đó chứ?”

“Tôi đã lên mạng tra xét rồi, phát hiện nhà Tần Dịch Thanh là nhà giàu mới nổi lập nghiệp nhờ tiền bồi thường quy hoạch, sau khi cưới thiên kim Bạc Lị của Bạc thị đứng đầu thành phố C, Tần Dịch Thanh đã bắt đầu làm việc ở Bạc thị. Nói cách khác, khi đó nhà họ Tần chẳng có thứ gì ngoài một căn nhà và một khoản tiền…”

“Mẹ kiếp, Tần Dịch Thanh vô liêm sỉ quá vậy! Ngay từ đầu đã nɠɵạı ŧìиɧ có con gái riêng, không lâu sau khi cha mẹ vợ qua đời thì đuổi hai mẹ con ra khỏi nhà, còn chiếm đoạt bao nhiêu tài sản của nhà họ Bạc, buồn nôn”

“…”

Lúc nhìn thấy đoạn clip đó, Bạc Dĩ Nhu còn tưởng là bên phía Tần Dịch Thanh muốn xử lý hai mẹ con mình. Ai ngờ tình hình kế tiếp lại nằm ngoài dự đoán của cô. Nếu nói là muốn ngáng chân mẹ con họ thì càng giống như muốn xử lý Tần Dịch Thanh hơn, có thể thấy được không phải là bên kia Tần Dịch Thanh đang giở trò. Cô không rõ kẻ đứng sau có ý đồ gì, bèn địch bất động ta bất động, ngồi yên chờ xem diễn biến kế tiếp.

Tần Dịch Thanh không ngờ chân tướng mà mình cố gắng không muốn vạch trần trước mặt công chúng lại đột nhiên bị phơi bày. Sắc mặt ông ta rất khó coi, lập tức kêu công ty bắt đầu xử lý khủng hoảng truyền thông, liên lạc nền tảng mạng xã hội. Chẳng mấy chốc hot search liên quan đã bị hạ xuống, bài viết và comment của toàn bộ cư dân mạng đề cấp tới chuyện này đều bị xóa, tài khoản bị bay màu, hơn nữa xuất hiện tình huống chỉ cần đề cập tới từ khóa liên quan sẽ không thể đăng bài được nữa.

Dù sao có tiền mua tiên cũng được. Ông ta chi ra khoản tiền mua sự phục vụ này thì nền tảng mạng xã hội đương nhiên sẽ giúp ông ta, những chuyện khác họ chẳng thèm quan tâm.

Tần Dịch Thanh cho rằng bên phía Bạc Dĩ Nhu giở trò nên giận điên người, sau khi xóa bỏ những phát ngôn bất lợi cho mình, ông ta lại thuê một đám acc clone mạnh mẽ phản kích, dắt mũi dư luận bên dưới đoạn clip Bạc Lị đánh Tào Tuyết, bôi nhọ Bạc Dĩ Nhu ỷ thế hϊếp người. Lại lòi ra mấy người tự nhận là bạn học cũ của Bạc Dĩ Nhu đứng ra bóc phốt nói hồi còn đi học Bạc Dĩ Nhu ỷ vào mình thông minh mà sỉ nhục và bạo lực học đường các bạn học khác như thế nào vân vân mây mây…

Dân trí còn thấp, rất nhiều người dễ dàng bị dắt mũi.

Thấy vậy, cuối cùng Bạc Dĩ Nhu cũng hiểu được đã xảy ra chuyện gì. Xem ra kẻ chủ mưu sau chuyện này không phải muốn xử lý Tần Dịch Thanh hay là cô, mà muốn xử lý cả hai bên, muốn họ tàn sát lẫn nhau.

“Chà, thủ đoạn cũng không tệ đấy chứ.” Ngay từ đầu Bạc Dĩ Nhu đã không có hứng thú lôi chuyện của nhà họ lên mặt bàn cho người khác hóng hớt. Tần Dịch Thanh cướp mất bao nhiêu thứ từ nhà họ Bạc, sớm muộn gì cô cũng sẽ làm cho ông ta phải nhả ra hết, không cần lợi dụng dư luận chỉ trích Tần Dịch Thanh, bởi vì sự chỉ trích hoàn toàn không có tác dụng.

Nhưng khi những thứ này bị phơi bày, phản ứng của Tần Dịch Thanh lại dữ dội đến thế, còn bôi nhọ ngược lại họ, cô thực sự bị chọc giận rồi. Cho nên kẻ chủ mưu sau màn dùng kế ly gián thật sự không tệ đâu.

Bạc Dĩ Nhu mở máy tính, đăng nhập tài khoản của mình, gõ một đoạn văn rồi bấm đăng bài.

Nhưng không thể đăng được.

Cô nhíu mày, bấm đăng bài thêm lần nữa, nhưng vẫn không đăng được, mấy lần liên tục đều như thế.

Cô lại bị “cấm phát ngôn”.

Mặc dù dựa vào kỹ thuật của Bạc Dĩ Nhu thì chỉ cần chớp mắt cũng có thể khiến cấm phát ngôn của họ mất hiệu lực. Nhưng Bạc Dĩ Nhu là người phân rõ phải trái, xưa nay luôn tiên lễ hậu binh, cho nên cô gọi điện cho công ty mạng xã hội hỏi chuyện này là thế nào.

Bên kia trả lời một cách cẩn thận không thể soi mói: “Xin lỗi Bạc tổng, có lẽ là vì quá đông người dùng nên server chịu không nổi. Nhân viên IT của công ty chúng tôi đang tăng ca, nhất định sẽ nhanh chóng khôi phục bình thường thôi…”

Bạc Dĩ Nhu híp mắt lại, mím chặt đôi môi, kìm nén lửa giận, bình tĩnh hỏi: “Bao nhiêu tiền thì có thể ém hot search và phốt của tôi với mẹ tôi xuống?”

Bên kia báo một con số trên trời, cao hơn giá họ báo với người khác rất nhiều. Giọng điệu vẫn khiêm tốn ôn hòa, nhưng lại khiến người nghe cảm thấy rất chói tai: “Xin lỗi Bạc tổng, không phải chúng tôi đòi tiền đâu, mà là vì cô thực sự quá nổi tiếng, chúng tôi muốn làm việc cũng sẽ tốn rất nhiều tinh lực, mong cô thứ lỗi, thứ lỗi cho nhé.”

Bạc Dĩ Nhu hiểu được ý của ông ta, cười khẩy một tiếng rồi cúp máy.

Người trò chuyện với Bạc Dĩ Nhu há hốc mồm rồi khép miệng lại: “Chậc, con nít con nôi, tính cách cũng nóng nảy thật.”

“Ông chủ, làm thế có phải là không ổn lắm không? Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì Công ty game Rainbow Age sẽ dựa vào ‘Thần Châu’ mà một bước lên trời, về sau nói không chừng còn lợi hại hơn cả Tập đoàn Tần thị ấy chứ.” Trợ lý vẻ mặt không tán đồng.

“Tôi có bảo là không xóa hot search giúp cô ta đâu, chính cô ta không chịu trả tiền cơ mà. Rõ ràng kiếm được một đống tiền rồi mà, đúng là keo kiệt.” Trịnh Viễn Siêu nói. Người trẻ tuổi quá lợi hại, khiến người ta nhìn vào lại cảm thấy chua chát. Hồi trước họ gây dựng sự nghiệp vất vả biết bao nhiêu, chịu biết bao cực khổ mới đứng vững vàng. Người trẻ tuổi xuôi gió xuôi nước lại kiêu căng ngạo mạn như vậy, khiến người ta nhìn thấy là không nhịn được muốn chèn ép một chút.

Đúng là Bạc Dĩ Nhu có khả năng trở thành ông trùm trong ngành sản xuất game, nhưng thế thì liên quan gì tới ông ta? Ông ta cũng đâu làm ngành sản xuất game? Ông ta làm trang mạng xã hội, chẳng liên quan chút nào tới ngành sản xuất game cả. Bạc Dĩ Nhu tức giận thì đã sao? Cô ta có thể làm gì được mình? Đừng nói không thể làm gì được mình, cô ta còn phải phát ngôn dựa vào nền tảng mạng xã hội của mình nữa.

Người nắm giữ quyền ngôn luận sẽ nắm giữ mọi thứ. Công ty mạng xã hội của ông ta là đầu tàu thuộc trạng thái độc quyền lũng đoạn trong cả nước. Cư dân mạng vừa yêu vừa hận ông ta, luôn mồm mắng chửi, nhưng mắng xong chẳng phải vẫn tiếp tục dùng mạng xã hội của ông ta hay sao? Nhất thời nổi giận xóa app, không lâu sau chẳng phải vẫn hèn mọn download lại hay sao?

Cho nên Bạc Dĩ Nhu có thể làm gì ông ta? Ông ta chính là hiện thân của quyền ngôn luận.



Sau khi cúp máy, Bạc Dĩ Nhu thông báo cho các lãnh đạo của Công ty Viễn thông điện tử Rainbow mở cuộc họp. Đã cứu được Rainbow Age rồi thì đến lượt người kế tiếp. Dù gì cô cũng có ba công ty cơ mà, không thể bên nặng bên nhẹ đúng không? Di động ở thế giới này đích xác nên có một cuộc cách mạng, quá lạc hậu, chẳng những bự tổ chảng mà còn phải cầm trên tay.

Quan trọng là hầu hết mỗi chiếc di động đều có app mạng xã hội vô cùng đáng ghét kia. Cô phải làm cho nó biến mất khỏi di động của mọi người.