Thẳng Nam Đáng Khinh Trở Thành Món Đồ Chơi Của Phòng Ký Túc Xá

Chương 4: Thôi xong...hai viên tinh hoàn biến mất rồi

Buổi tối lúc ngủ, Vương Trác Nhiên nằm mơ.

Cậu mơ thấy mình mang thai, bởi vì khi sờ tay xuống bụng, cậu cảm thấy cái bụng vốn mềm mại nay đã to tròn như một quả khinh khí cầu. Bụng cậu nặng trĩu, căng phồng giống như chỉ cần dùng móng tay là có thể cắt ra. Ý nghĩ như vậy thoáng qua khiến cậu rùng mình buông tay xuống khỏi bụng.

Lúc tỉnh lại, Vương Trác Nhiên toàn thân chảy mồ hôi lạnh. Cậu đưa tay xuống sờ sờ bụng mình, cảm thấy không có hiện tượng gì lạ lùng mới thở phào nhẹ nhõm.

Tối hôm qua, vị chủ bài post kia chỉ gửi cho cậu vài dòng chữ nhưng cậu lại cảm thấy như là có một giọng nói khàn khàn không ngừng thì thầm những lời này bên tai mình.

Vương Trác Nhiên đột nhiên như là bị ma xui quỷ khiến. Cậu vươn tay sờ cậu nhỏ bên trong qυầи ɭóŧ. Vẫn còn, may quá. Dươиɠ ѵậŧ vì nhịn tiểu mà hơi cương cứng. Tay Vương Trác Nhiên lại xê dịch xuống dưới một chút. Thôi xong….Hai viên tinh hoàn biến mất rồi….

Trong phút chốc, Vương Trác Nhiên như bị đẩy xuống hầm băng. Không xong rồi, cái kia không bay mất nhưng trứng bị vỡ rồi!! Đáng nói là, hai viên tinh hoàn vô cùng quan trọng với đàn ông!

Vương Trác Nhiên vội vàng ngồi dậy, rồi ưỡn hông cúi người nhìn xuống thân dưới. Thay thế chỗ của hai viên tinh hoàn là cái lỗ thịt hồng hồng mềm mại. Không sai, dưới háng cậu xuất hiện thêm bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© nữ - là nữ huyệt. Đây chính là cái lỗ mà cậu chết mê chết mệt khi xem AV. Cái lỗ của cậu nho nhỏ mềm mại, nhưng hiện tại trong mắt cậu, nó chẳng khác nào một cái khe thung lũng.

Lúc này, Vương Trác Nhiên cảm thấy ngực mình nặng nặng. Cậu đưa mắt dịch lên trên.

Dựa vào kinh nghiệm ngắm gái của Vương Trác Nhiên, loại vυ' này chắc chắn là size B.

"Sáng mai hãy bắt đầu sử dụng vυ' và âʍ đa͙σ. Mỗi ngày âʍ đa͙σ phải hấp thu tϊиɧ ɖϊ©h͙ đàn ông cho đến khi cậu mang thai. Cậu sẽ nếm trải sự da^ʍ nhục từ người khác.”

Xong đời.

Nhất định chỉ là mơ mà thôi. Chắc chắn mình vẫn chưa tỉnh.

Vương Trác Nhiên đấm vào tường.

Đau quá!

Đau đớn chứng minh điều gì?

Xong đời rồi. Tiêu rồi!!!

Đột nhiên bị một chiếc áo quật vào lưng khiến cho Vương Trác Nhiên vốn đang căng thẳng giật mình hét lên.

"Mẹ kiếp, sáng sớm mới mở mắt ra đã kêu cái mẹ gì vậy?”

Phong Vinh mệt mỏi ngẩng đầu lên quát. Bởi vì vừa mở mắt, tầm mắt hắn mơ hồ nhìn thấy tấm lưng trắng nõn của tên ngốc nào đó.

Hắn dụi mắt, vươn tay lấy điện thoại. Còn chưa đến 10 giờ. Nhưng mà Trọng Tinh Minh và Lê Chính Dương đã thức dậy từ lúc nào. Phong Vinh cảm thấy có chút kỳ lạ. Vương Trác Nhiên bình thường nếu chưa đến bữa trưa thì sẽ không chịu rời giường.

Đợi Chờ Phong Vinh tỉnh ngủ thì Vương Trác Nhiên đã xuống giường chạy vào nhà vệ sinh. Trên mặt cậu không còn vẻ hớn hở, sôi nổi như mọi khi mà thay vào đó là sự ưu sầu và hoảng sợ.

Thành thật mà nói, trông bộ dạng này của cậu, Phong Vinh cảm thấy thoải mái hơn so với mọi hôm. Nhưng mà, lý do cậu ta buồn chẳng lẽ là vì chuyện mười vạn?

Phong Vinh nở nụ cười giễu cợt rồi lướt điện thoại. Là do cậu ta tự tìm mà thôi.

Vương Trác Nhiên chốt cửa nhà tắm. Cậu vừa thẹn vừa dạng chân ngồi xổm trên nắp bồn cầu. Cậu đưa camera điện thoại xuống phía dưới và chụp. Hình ảnh nữ huyệt với độ phân giải cao đã dập tắt niềm hy vọng cuối cùng của cậu.

Tư thế dạng chân khiến lỗ nhỏ hé miệng ra một chút để lộ chất lỏng trong suốt như nước dãi hơi hơi chảy ra.

Nếu hiện tại cậu nhìn thấy bức ảnh này ở trên mạng, cậu sẽ không ngần ngại mà thưởng thức. Nhưng đáng tiếc là, ngày hôm nay cái lỗ này lại mọc ở trên người cậu.

Sự việc này phát sinh vượt qua khả năng nhận thức của Vương Trác Nhiên. Cậu thẫn thờ khoảng mười phút mới chợt nhớ ra là phải tìm cái người tên là “Ngôn Tất Linh” xin tha.

Người kia giống như không tồn tại trên thế giới này. Dù cậu làm đủ mọi cách, tìm sự trợ giúp của rất nhiều người nhưng đều vô ích. Ai cũng lắc đầu nói trước giờ không nghe nói về cái người chuyên viết blog bói toán này..

"Cốc, cốc, cốc——"

Vương Trác Nhiên giật mình sợ hãi, suýt nữa làm rơi điện thoại. Bên ngoài truyền đến giọng nói thiếu kiên nhẫn của Phong Linh: " Mẹ kiếp, cậu bị táo bón à? Sao lâu thế?”

Vương Trác Nhiên đành mặc quần áo vào rồi làm bộ còng lưng che ngực mở cửa. Cậu thoáng chạm qua ánh mắt của Phong Vinh.

Hiện tại trong mắt Phong Vinh, bộ dạng của cậu ủ rũ, sắc mặt trắng bệch giống như bị đả kích.

Vương Trác Nhiên nằm bẹp trên giường suốt một ngày mới từ từ chấp nhận hiện thực tàn khốc này.

Theo như cậu nói, phụ nữ có ngực để sờ, có lỗ để đυ.. Bây giờ đến lượt cậu rồi. Bên tai cậu không ngừng vang lên lời nguyền rủa ác độc kia. Cậu chẳng lẽ phải đẻ con cho người ta sao?

Tuyệt đối không thể được. Cậu là một thằng đàn ông đích thực. Dù hiện tại tinh hoàn không còn nữa thì ít ra vẫn còn có dươиɠ ѵậŧ.