Vì ghét tính thích thể hiện của Phong Vinh, thời điểm Phong Vinh chơi với cây đàn mới, Vương Trác Nhiên luôn cố ý không nhìn, còn gõ bàn phím thật to, cậu không biết bảo bối mới mua này của Phong Vinh là một cây ghi-ta chế tác riêng bằng pha lê.
Hiện tại, cây đàn trong suốt xinh đẹp đã gãy thành hai nửa.
Cậu lập tức hoảng sợ, mà Phong Vinh nhìn chằm chằm mặt cậu, nói: “Tôi cho cậu hai lựa chọn, một, xin lỗi và bồi thường, hai, chúng ta lại tìm thầy cố vấn giải quyết.”
Việc đã đến nước này, Vương Trác Nhiên thầm hô xui xẻo, nhưng mà cậu dù chết cũng phải sĩ diện, tính toán một chút trong lòng xem mình còn bao nhiêu tiền, mạnh miệng nói: “Được rồi, được rồi, đúng là buổi chiều tôi có chạm vào một chút, sao cậu không cất gọn đồ của mình? Đây rõ ràng là tội chiếm dụng không gian công cộng phòng ở. Bao nhiêu tiền, tôi bồi thường cho cậu.”
Nếu là trong quá khứ, Phong Vinh nhất định sẽ đè cổ cậu ra bắt cậu thành tâm thành ý xin lỗi, giờ hắn lại ôm tay, tươi cười trên khóe miệng trở nên vi diệu: “Một vạn hai.”
Vương Trác Nhiên cảm thấy vô cùng đau lòng, lại giả bộ không có chuyện gì: “Chẳng phải chỉ là một vạn hai thôi sao, ai thiếu chút tiền ấy chứ.”
“Tôi chưa nói xong, là một vạn hai Euro.”
Phong Vinh cố tình nhấn mạnh ở từ Euro.
Mẹ nó, một cái ghi-ta gần mười vạn!
Nhà Vương Trác Nhiên làm nghề chăn nuôi, cũng coi như có chút tiền. Nhưng mười vạn một cái đàn ghi-ta vẫn vượt quá sức tưởng tượng của cậu.
Giọng đã có chút run rẩy, cậu cố tỏ ra hung ác, nói: “Đủ rồi đấy, đừng có mà nhân cơ hội cướp tiền tôi.”
Phong Vinh cười lạnh, rút một tờ giấy từ trên giá ra: “Giấy chứng nhận và biên lai còn ở đây, giấy trắng mực đen rành rành, tự xem đi. Không phải cậu có tiền sao? Tôi chỉ cần tám, chín vạn thôi, cậu sẽ không quỵt đâu nhỉ?”
Vương Trác Nhiên nhìn con số kia xong, cảm thấy đầu hơi choáng. Trọng Tinh Minh cầm lấy tờ giấy kia, nhìn một lúc rồi ngẩng đầu nói: "Quả thật là một vạn hai Euro."
Cuối cùng, dưới sự hòa giải và làm trung gian của Trọng Tinh Minh, Vương Trác Nhiên cúi đầu xin lỗi Phong Vinh, còn đưa trước cho hắn 5000 tệ, số tiền còn lại sẽ được chậm rãi trả góp.
Vương Trác Nhiên mang theo tức giận bò lên giường, chân dẫm mạnh đến mức lan can phát ra tiếng kẽo kẹt.
Cậu chỉ có thể tiếp tục ngắm gái đẹp, dạo diễn đàn mới có thể phát tiết nội tâm bất mãn của mình.
"Tôi cảm thấy dáng bạn sẽ đẹp hơn nếu eo nhỏ đi."
"Cô gái như vậy vẫn cần một người đàn ông mạnh mẽ tới chinh phục, giờ nói cái gì mà không hôn không cᏂị©Ꮒ, tương lai khẳng định hối hận."
Vương Trác Nhiên lướt đến một cô nàng đăng bài coi bói toán miễn phí cho mọi người, đại khái là muốn quảng cáo, còn đính kèm một liên kết đến trang web video của mình. Cô gái trên ảnh bìa rất xinh đẹp, Vương Trác Nhiên ấn vào, nhìn nửa ngày, xem không hiểu bói toán, chỉ phát hiện dáng người cô nàng thực sự không tồi.
Đó là vì chủ post mặc một chiếc váy dệt kim màu da người bó sát, cực kỳ vừa vặn với cơ thể. Vương Trác Nhiên đáng khinh mà đăng một lời bình luận thô tục: "Đã xem xong video, thật lớn, thật trắng, thật đẹp mắt."
Thế mà có không ít người vô trả lời bình luận của cậu: "Miễn cưỡng có thể làm", "Cảm ơn, đã bắn", nhiều người càng chỉ đăng một hai cái emoji mắt cười híp ngầm hiểu.
Còn có người tới mắng Vương Trác Nhiên da^ʍ tục bừa bãi, quan tài đã phản chiếu ánh sáng.
Vốn bị Phong Vinh chọc giận, Vương Trác Nhiên lập tức lấy lại tinh thần, đại chiến cùng người khác 300 hiệp.
"Cô gái này ăn mặc lẳиɠ ɭơ như vậy, còn không phải là muốn hấp dẫn người xem sao? Đã làm kỹ nữ còn lập đền thờ."
Tay gõ phím đến mệt, cậu cảm thấy thư thái hơn, chợt phát hiện điện thoại xuất hiện nhắc nhở tin nhắn mới.
Là chủ bài post kia gửi.
"Cậu đã nghe qua về ngôn linh chưa?"
"Hiện tại tôi lấy danh nghĩa của mình, nguyền rủa cậu, sáng mai cậu sẽ mọc ra âʍ đa͙σ và vυ', mỗi ngày đều bị người đàn ông gần nhất bắn thẳng vào trong cho đến khi sinh con, cậu sẽ nếm đủ sự nhục nhã mà người khác gây ra cho mình. Nếu phá vỡ quy tắc, bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© nam của cậu sẽ càng ngày càng nhỏ, và giới tính sẽ hoàn toàn thay đổi."
Người này sao lại nói chuyện lung tung thế? Đầu óc có bệnh à?
Vương Trác Nhiên thoát khỏi tin nhắn riêng tư, nhìn vào ảnh bìa trên video, chỉ cảm thấy cô nàng xinh đẹp kia rõ ràng là đang đứng yên, lại như hướng về cậu mỉm cười lạnh lùng. Cậu không dám trả lời, hơi hoảng sợ tắt điện thoại, kéo chăn che kín hai mắt.