Tu Chân Cấm Kì Thị Giống Loài

Chương 37: Nửa Long Ngạo Thiên (3)

Sẽ không xui xẻo như vậy chứ, đó không phải là tâm pháp mình cần sao?

Nàng vừa nói thầm, vừa thay đổi tâm pháp hệ hỏa, lại ấn theo tâm pháp chỉ dẫn bắt đầu cảm thụ Linh Lực, thử dẫn dắt chúng nó tiến vào trong cơ thể.

Theo Tô Ý Trí nói, hắn dẫn dắt Linh Lực nhập thể chỉ cần dùng ba ngày.

Tuy so sánh với phụ thân nàng trong nháy mắt cảm ứng được Linh Lực, vẫn kém một chút, nhưng không hổ là thiên tài Tô gia.

Dù sao Long Ngạo Thiên cũng là một loại khả năng đặc biệt, không thể tính là người bình thường.

Người bình thường là tuyệt đối không có khả năng nhanh như vậy!

Du Ấu Du đang nghĩ lung tung, bỗng nhiên phát hiện một cỗ khí tức nóng bỏng chậm rãi tràn vào linh mạch của mình.

Theo ghi chép trên ngọc liễn, cái đồ chơi này giống như chính là Linh Lực hỏa hệ.

"..."

Vừa mới nói phụ thân mình không phải người thường, kết quả mình cũng không phải là người?

Dựa theo huyết thống để tính, kỳ thật, nàng cũng là nửa Long Ngạo Thiên, hơn nữa, còn là giống loài đặc biệt?

Chỉ là đạo linh mạch kia của nàng quả thực quá nhỏ bé yếu ớt, Du Ấu Du tu luyện nguyên cả đêm, cũng chỉ hấp thu một sợi Linh Lực nhỏ, ngoại trừ chính nàng, căn bản không có người nào khác phát giác được.

Sáng sớm ngày hôm sau, Du Ấu Du ngáp dài chạy về phía thiện đường.

Khải Nam Phong vừa thấy nàng đã vẫy tay: "Bên này."

Du Ấu Du chạy tới ngồi bên cạnh hắn, kết quả phát hiện hắn chỉ lấy hai cái bánh bao.

"Chỉ như vậy?"

Lấy mang đến đây là thuận tiện nhất, nhưng nếu tới thiện đường, thì vẫn là ăn bánh bao càng nóng và thơm hơn.

"Không biết vì sao nhà ăn chỉ có bánh bao, nghe nói là Khúc sư tỷ phân phó, đổi toàn bộ đồ ăn của nhà ăn thành bánh bao." Khải Nam Phong cũng rất ghét điều này, hắn thích ăn bánh thịt hơn.

Khúc Thanh Diệu bị nhắc tới vừa vặn đi ngang qua, nàng thần sắc tự nhiên nói: "Gần đây tiền bạc của tông môn đang căng thẳng."

Du Ấu Du rất có thể hiểu được, đối với thức ăn miễn phí nàng chưa bao giờ chọn.

Chỉ là không hiểu vì sao Khúc sư tỷ lại đưa cho nàng ăn bánh bao.

Mắt thấy Du Ấu Du thật sự nhu thuận ăn xong hai cái bánh bao, Khúc Thanh Diệu đang muốn đi lấy cái đĩa thứ ba thì lại vang lên một trận chuông cổ xa xưa.

Năm tiếng liên tiếp vang lên.

Điều này có nghĩa là đại biểu tông môn đang triệu tập đệ tử nội môn, đối với Đan Đỉnh tông từ trước đến nay tự do mà nói là cực hiếm thấy, nhất định là có đại sự phát sinh.

Biểu tình của Khúc Thanh Diệu dần dần trở nên ngưng trọng, nhanh chóng chạy về phía nội môn.

Du Ấu Du cùng Khải Nam Phong gặm bánh bao đi ra ngoài xem, lại phát hiện phương hướng nội môn có mấy tên trưởng lão chạy như bay ra, vẻ mặt hết sức lạnh lùng nghiêm túc.

Mưa gió sắp đến, gió thật lớn.

Du Ấu Du sụt sịt mũi, nàng mơ hồ ngửi được một mùi máu tươi nồng đậm, bên trong còn xen lẫn mùi kỳ dị khiến nàng khó chịu.

Nàng cảm thấy có chút muốn nôn, thậm chí ngay cả bánh bao cũng ăn không vô.

Các đệ tử ngoại môn không biết chuyện gì xảy ra, chỉ có thể thấp thỏm chờ đợi.

Mãi đến ngày thứ hai, Khúc Thanh Diệu mới hiện thân.

Nàng triệu tập các đệ tử ngoại môn, không chỉ có Du Ấu Du – mọi người mới tới, mà các đệ tử nhập môn nhiều năm khác cũng đến.

"Chắc hẳn các ngươi đã biết được hôm qua tông môn xảy ra chút biến cố, cụ thể chuyện gì thì không nên hỏi." Khúc Thanh Diệu thanh âm có chút lạnh lùng.

"Liên quan đến các ngươi, chỉ có một việc."

"Đệ tử nội môn khảo hạch cứ ba năm tiến hành một lần, vốn nên tiến hành khảo hạch vào năm sau, sớm đến tháng sau."

Gió sớm chạng vạng tối mang theo ba phần hanh, muỗi trong sơn môn đuổi lại tới, ong ong ầm ĩ bên tai không thôi.

Từ sau mùa hè, Du Ấu Du vẫn nằm sấp ngủ, thuận tiện lắc lư cái đuôi đuổi muỗi.

Bên ngoài còn chưa hừng đông, nàng lại chưa hề buồn ngủ, dứt khoát xoay người bò dậy.

Vừa mới đẩy cửa đi ra ngoài, liền thấy Khải Nam Phong ở viện sát vách thế mà cũng tỉnh rồi.

"Sao ngươi tỉnh sớm vậy?"

Hai người đồng thời buồn bực mở miệng, Nam Phong gãi đầu: "Ta đang suy nghĩ về tháng sau sẽ khảo hạch, muốn đi luyện tập luyện đan."

Du Ấu Du đi trước hắn: "Đi thôi, cùng đi."

Khải Nam Phong chạy chậm hai bước đuổi theo: "Ngươi muốn đi thiện đường lấy ít bánh bao trước sao?"

Từ khi Du Ấu Du bắt đầu chuyển mình, khẩu vị của nàng cũng dần tăng lên, Khải Nam Phong đã quen với việc ở trong túi Giới Tử giúp nàng để sẵn mấy chục cái bánh bao.

Trước kia, Du Ấu Du tích cực nhất trong chuyện ăn cơm, nhưng hôm nay nàng lại lắc đầu: "Không cần, ta vừa ăn một viên Ích Cốc đan, không đói bụng."

Vẻ mặt Khải Nam Phong tương đối phức tạp: "Ngươi tình nguyện ăn gián đan cũng không muốn ăn bánh bao?!"

"... Mặc dù là như vậy, nhưng ngươi vừa nói ra thì có vẻ ta rất biếи ŧɦái."