Không Cam Lòng

Chương 17: Xin tha

Lúc Chung Bạch Nhã không có bất kỳ phòng bị nào, Phó Chi Diễn đỡ dươиɠ ѵậŧ dưới háng chọc vào, phốc một tiếng, tiểu huyệt phấn đào của nữ nhân cảm nhận một trận đau xé rách, sau đó nhanh chóng truyền khắp toàn thân, kèm theo cảm giác đau đớn nóng bỏng, không có loại đau đến tê tâm liệt phế như trong tưởng tượng, chỉ có lửa nóng nóng bỏng, cùng với thân thể lâng lâng, mong đợi cùng nam nhân hoà làm một.

"Phó Chi Diễn..."

Chung Bạch Nhã không thể phủ nhận, bản thân cô cũng có du͙© vọиɠ thân thể, muốn nếm trải cảm giác làʍ t̠ìиɦ với một người đàn ông là như thế nào.

"A..."

Chung Bạch Nhã nằm sấp trên mặt giường, nhẹ nhàng thở gấp, cảm giác thân thể giống như bị điện giật, mái tóc đen tán loạn từ trên vai trượt xuống, che hơn phân nửa mặt, cảm giác nửa dươиɠ ѵậŧ của nam nhân ở trong huyệt nhục không ngừng xé rách, hơn nữa chậm rãi tiến lên, cuối cùng nuốt được hơn phân nửa côn ŧᏂịŧ.

Sau trận đau nhỏ kia, toàn bộ tiểu huyệt phảng phất như bị thiêu đốt, các cơ bị dị vật xông vào xé rách, có một loại cảm giác kỳ quái, vừa khó chịu, vừa thoải mái, nhưng nhiều hơn là cảm giác xa lạ cùng kỳ quái.

"Đau.... Đừng nhúc nhích, đừng vào nữa..."

Loại cảm giác này, thật sự rất kỳ quái.

Tiểu huyệt phấn của nữ nhân sau khi bị nam nhân kí©ɧ ŧɧí©ɧ, co lại rất chặt, thịt mềm bên trong không chỉ bài xích quái vật khổng lồ xông vào, vô cùng chặt chẽ siết chặt côn ŧᏂịŧ anh đưa vào, xoắn đến nam nhân phải bắn ra.

Bất quá, Chung Bạch Nhã vừa mới hô một tiếng, phát hiện nam nhân cư nhiên trực tiếp bắn ra, đầu óc cô còn bối rối trong chốc lát. Mặc dù cô không có nhiều kinh nghiệm trong tình cảm và tìиɧ ɖu͙©, nhưng lúc anh đút vào đến khi xuất tinh, cô không biết liệu có được nửa phút hay không.

Nhanh như vậy đã kết thúc?

Đừng nói cô còn chưa có kɧoáı ©ảʍ, nếu như không phải rõ ràng cảm giác được đau đớn, cô thật sự còn hoài nghi thân thể xử nữ của mình có phải còn hay không.

Chẳng lẽ...

Bầu không khí tựa hồ giằng co vài giây, Chung Bạch Nhã vẫn nằm sấp trên giường không nhúc nhích, mông duy trì tư thái mê người vểnh lên, lúc nam nhân vừa mới tiến vào, bàn tay còn lưu luyến vuốt ve mông nhỏ của cô, hiện tại tựa hồ dừng lại, tựa hồ cũng bị sự thật xuất tinh sớm của mình làm cho khϊếp sợ.

Có lẽ...

Anh ta mới biết mình không thể sao?

Nếu như một nam nhân phát hiện mình cư nhiên không được, đặc biệt là loại nam nhân có lòng tự trọng cùng kiểm soát lớn như thế này, sau khi khϊếp sợ cùng tức giận, có thể hay không tâm lý bắt đầu vặn vẹo, dần dần biếи ŧɦái, cuối cùng ngược đãi nữ nhân phát tiết oán khí trong lòng?

Chung Bạch Nhã nuốt nước bọt hai cái, thanh âm có chút yếu đuối: "Phó Chi Diễn, anh đi xuống trước được không, tôi có chút khó chịu, đau quá. ”

Giọng nói của cô hiếm khi mang theo sự kiều mỵ đặc biệt của người phụ nữ, Phó Chi Diễn nhìn bộ lưng trắng nõn trần trụi của cô, vẻ mặt lại biến đổi khó lường, anh sao có thể không biết, trong lòng người phụ nữ này đã nghĩ anh xuất tinh sớm, nghĩ trong chuyện chăn gối này anh bị yếu sinh lý.

"Lại đến."

Phó Chi Diễn kéo một chân cô rơi xuống đất, chân kia quỳ gối trên giường, lòng bàn chân Chung Bạch Nhã đều mềm nhũn, tay bị ép nắm lấy đầu giường, mông vểnh lên cao hơn.

"Phó Chi Diễn, anh nghe tôi nói..."

Chung Bạch Nhã thật sự có chút hoảng hốt, lúc bắt lấy đầu giường, còn đang vắt hết óc suy nghĩ, nên trấn an nam nhân hẳn là đã nổi giận như thế nào, lại bị anh đè ở đầu giường, đôi gò bồng đào bị ván gỗ đè lại, ép ra hình dạng khác nhau.

Cô bị người đàn ông hôn đến choáng váng.

"Tiểu xử nữ, sao lại chặt như vậy. Chưa từng quan hệ với đàn ông, tôi còn chưa đi vào, đã ép tôi bắn? ”

Phó Chi Diễn ở bên tai cô, thở hổn hển như dã thú, tay không ngừng mà tùy ý vuốt ve trên thân thể cô.

"Em trước đừng đắc ý, tôi sẽ làm cho em phải xin tha"