Đều Là Bạn Giường Tranh Cái Gì?

Chương 3: Tìm người để làm

Suy nghĩ này vừa xuất hiện Khương Viễn đã tính thực hiện ngay. Chẳng qua cậu biết tìm ai mới tốt đây?

Khương Viễn âm thầm tính toán trong lòng. Cậu cũng có tiêu chuẩn của bản thân, xấu quá không được, hơn nữa bên dưới cậu còn chưa bị "bóc tem", phải tìm được người có kiên nhẫn làm màn dạo đầu thật tốt; mà người này cũng phải kín miệng không đi kể lung tung khắp nơi; cuối cùng tốt nhất là người lạnh lùng, làʍ t̠ìиɦ một đêm xuống giường không liên hệ, đỡ cho lại bị lôi kéo yêu đương lằng nhằng.

Trải qua một hồi chọn lựa, Khương Viễn nghĩ tới một người đạt đủ tiêu chuẩn - Lâm Tri Bạch.

Khương Viễn đọc thầm tên này trong miệng, tâm tình vô cùng kích động.

Cả trường cấp ba hầu như ai cũng biết tên Lâm Tri Bạch, anh là gương mặt quen thuộc đứng đầu khối, đủ loại phần thưởng cầm tới mỏi tay, hai năm liên tục được bầu là nam thần của trường, hơn nữa Lâm Tri Bạch còn là người không dễ tiếp xúc, đúng là một đóa hoa lạnh lùng.

Khương Viễn học cùng lớp với anh, nhưng hai người chưa từng nói chuyện lấy một cậu.

Khương Viên ung dung đến muộn, đứng ở cửa xin phép giáo viên. Chủ nhiệm lớp giận xanh mặt đuổi cậu ra khỏi lớp, bắt cậu đứng phạt ở ngoài cửa ra vào.

Khương Viễn liếc mắt nhìn thiếu niên ngồi ngay bàn đầu. Bộ dáng cậu cà lơ phất phơ đứng giữa cửa. Được một lúc, Khương Viễn cúi đầu âm thầm suy nghĩ về gương mặt bản thân vừa quan sát.

Đúng là Lâm Tri Bạch đẹp trai thật, nhìn vừa trong trẻo lại lạnh lùng, chẳng qua không biết có thành công hay không. Khương Viễn tặc lưỡi, không thành công thì thôi, cùng lắm cậu đổi người khác là được.

Khương Viễn đứng hơn nửa tiết. Sau khi chuông tan học vang lên, cậu bước vào lớp đi tới ngay bàn đầu tiên.

Ánh mắt mọi người trong lớp đổ dồn về phía này. Khi bị bóng người cậu chắn trước mặt, bạn cùng bàn Lâm Tri Bạch nín thở theo bản năng.

Kỳ thật ở trường Khương Viễn còn nổi tiếng hơn Lâm Tri Bạch, cậu nổi tiếng là đầu gấu, thường xuyên đánh nhau trốn học, từng hạ gục đám du côn trong trường, lại từ chối thu tiểu đệ, là người độc lai độc vãng. Nhưng bởi gương mặt điển trai và dáng người cao lớn mà Khương Viễn còn được một số học sinh khen ngợi là cool ngầu. Nhưng vì sợ bị cậu đánh nên không ai dám nói ra trước mặt cậu.

"Ra ngoài, tôi có việc tìm cậu."

Khương Viễn gõ xuống mặt bàn Lâm Tri Bạch, cậu nhìn thẳng vào đôi mắt bình tĩnh của anh.

Lâm Tri Bạch cũng không để ý tới cậu. Anh cũng có nghe qua về cậu, chẳng qua cậu không phải người cùng thế giới với anh, nên việc của cậu anh cũng không có hứng thú.

Lâm Tri Bạch vừa định từ chối thì gương mặt của Khương Viễn đã cúi sát xuống, trong cong ngươi màu nâu của cậu tràn đầy hứng thú.

Cậu nói: "Việc này rất thú vị."

Ánh mắt cậu như mang theo du͙© vọиɠ nguyên thủy của dã thú, dứt khoát, dày đặc khiến người chìm đắm.

Lâm Tri Bạch giật mình, đứng dậy theo Khương Viễn rời đi.