Chắc là ánh mắt của Tạ Kính Uyên quá áp bách, nên Sở Hi Niên ngẩng đầu nhìn về phía hắn như thế nhận ra, nhưng lại không tỏ vẻ sợ mà ngược lại y còn nở nụ cười hiền lành để đáp lại.
Sở Hi Niên rất giỏi giả vờ, bề ngoài trông vô hại, nhưng nếu cắt y ra xem, thì sẽ phát hiện bên trong y thật ra rất đen.
Tạ Kính Uyên nhìn y chằm chằm: “Ngày đại hôn, vì sao ngươi không đến?”
Hắn chỉ hỏi tám chữ này này.
Lý do mà Mai thị giải thích lấy cớ dường như chưa từng được hắn nghe lọt vào tai. Trên thực tế Tạ Kính Uyên lúc nãy cũng đúng thật là không nghe nghiêm túc.
Sở Hi Niên nghe vậy thì sững người, thầm nghĩ Tạ Kính Uyên quả nhiên không phải người dễ sống cùng. Nhưng nếu trả lời thật, nói mình bỏ trốn cùng người khác, truyền ra ngoài thì không chỉ vả vào mặt Tạ Kính Uyên, mà còn vả vào mặt Mai thị.
Sở Hi Niên: “Trước đây ngông cuồng, chọc phải kẻ thù, nên bị kẻ xấu bắt đi.”
Tạ Kính Uyên à một tiếng, không nghe ra cảm xúc: “Thế kẻ xấu bắt được chưa?”
Sở Hi Niên mỉm cười: “Cũng do hộ vệ vô dụng, làm kẻ xấu trốn thoát, nhưng bình an trở về đã là may mắn lắm rồi, ta không dám cầu xin chuyện gì khác.”
Tạ Kính Uyên chậm rãi đứng dậy từ trên ghế, động tác này lại khiến hắn nhỏ giọng ho khan. Hắn cất bước đi đến trước mặt Sở Hi Niên, trên người mang theo mùi thuốc đắng ngắt. Nụ cười của hắn làm sống lưng người ta phát lạnh, đôi mắt khi nheo lại thì càng giống động vật máu lạnh nào đó: “Thì ra là thế…”
Ánh mắt hắn lạnh lùng, từng câu từng chữ có ý sâu xa: “Kẻ xấu đó đúng là to gan lớn mật, không chỉ dám cướp người của phủ Tướng quân ta, mà còn phá hỏng hôn sự của Tạ Kính Uyên ta. Ta cử binh mã ra khỏi thành điều tra, chắc chắn sẽ băm xác chúng thành nghìn mảnh.”
Hắn mặt sau bốn chữ nói phong khinh vân đạm nhưng lại hơi lạnh dâng lên. “Băm xác thành nghìn mảnh” trong miệng người khác chỉ là hư trương thanh thế, nhưng trong miệng Tạ Kính Uyên thì là nói được làm được.
Nói là băm xác thành nghìn mảnh, thì sẽ thật sự băm người đó ra thành một nghìn mảnh, không thiếu không thừa một mảnh nào. Cuối cùng có thể băm thành thịt nát hay không thì thật khó nói.
Sở Hi Niên ngửi được mùi thuốc trên người hắn, y như suy tư gì đó, nghe vậy cũng không thấy hoảng loạn hay sợ hãi, y lại thi lễ: “Thế thì cảm tạ Tướng quân.”
Y vốn có vẻ bề ngoài sạch sẽ, cười rộ lên thì văn nhã tuấn tú, giọng điệu chân thành, như thể thật sự rất cảm ơn chuyện Tạ Kính Uyên ra mặt giúp y báo thù.
Điều này làm cho Tạ Kính Uyên cho rằng Sở Hi Niên sẽ sợ đến mức tè ra quần, không khỏi thấy thất vọng trong lòng. Hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt tràn đầy ý cười của Sở Hi Niên một lúc lâu, trong lòng không hiểu sao lại dâng lên một loại cảm giác kỳ lạ, hắn nghiêng đầu, dời tầm mắt.
Đây là gã ăn chơi trác táng nổi danh của phủ Khúc Dương Hầu sao?
Sao nhìn giống kẻ ngốc thế.
Mai thị cũng coi như là vị phu nhân có thủ đoạn ở nhà cao cửa rộng, sao lại nuôi ra một nhi tử đơn thuần, không hiểu chuyện như vậy.
Nhưng cũng tốt... Nếu đến đây là một kẻ không phải đèn cạn dầu, thì người bị tra tấn cũng chỉ có chính Tạ Kính Uyên thôi.
Hai người họ ôm trong lòng những suy nghĩ khác nhau, nhưng tổng thể mà nói, thì lần đầu tiên gặp mặt sau khi kết hôn còn khá vui vẻ, không huyết vũ tinh phong (máu me) như trong tưởng tượng.
Khi Sở Hi Niên đến, Mai thị cho y mang theo mười mấy tên gia đinh cộng thêm một người nha hoàn Vân Tước để y sai sử ngày thường.
Ngươi hỏi vì sao chỉ mang một nha hoàn? Đương nhiên là vì nam nhân có thể đánh, lỡ như đồ khốn Sở Hi Niên không cẩn thận chọc vào Tạ Kính Uyên, những gia đinh đó ít nhất còn có thể chắn phía trước.
Không chỉ có như thế, ngay cả Vân Tước cũng có chút công phu trên người. Nhưng khi họ đi làm quen với hoàn cảnh trong phủ Tướng quân, Vân Tước nói rõ ràng cho Sở Hi Niên một chuyện: “Nhị thiếu gia, tất cả người trong tòa phủ này đều là cao thủ.”
Sở Hi Niên cũng không bất ngờ, nhưng vẫn hơi nghi ngờ với hai chữ “Tất cả”. Y lén liếc lão quản gia đang chỉ huy nha hoàn sắp xếp phòng cho họ: “Ông ta cũng thế hả?”
Đối phương còng lưng đi đường, run lẩy bẩy, trông thế nào cũng không giống cao thủ.
Sắc mặt Vân Tước hơi sững lại, nhỏ giọng nói: “Công tử, nô tỳ không nhìn thấu công phu của ông ta, chỉ là người này khá nguy hiểm, ngài cần phải cẩn thận.”
Đây là trực giác người học võ. Vân Tước không biết công phu của lão quản gia sâu hay cạn, nhưng huyệt Thái Dương của đối phương nhô ra, đôi mắt sáng mà không đυ.c, rõ ràng là một cao thủ nội công.
Sở Hi Niên ừ một tiếng, lại hỏi một vấn đề: “Trong phủ này, ngươi đánh thắng được mấy người?”
Vân Tước: “...”
Vấn đề này làm người ta hơi xấu hổ, không khí trong nháy mắt trở nên im lặng kỳ lạ. Nhưng Vân Tước cũng không dám nói khoác, chỉ có thể căng da đầu ăn ngay nói thật: “Một người cũng không thể đánh lại...”
Sở Hi Niên nghe vậy thì sững người, y không ngờ rằng thực lực hai bên địch ta lại cách xa như vậy: “Thế Tạ Kính Uyên thì sao?”
Chắc là đánh thắng được con ma ốm như Tạ Kính Uyên chứ?
Vân Tước vẫn lắc đầu, sắc mặt khó coi: “Công tử, nô tỳ tập chỉ là cách tự bảo vệ mình thôi, còn Tạ Kính Uyên tập là cách gϊếŧ người trên chiến trường.”
Tạ Kính Uyên có lẽ công phu không bằng trước đây, nhưng chỉ cần Vân Tước bị đôi mắt âm u của hắn nhìn chằm chằm, là cả người nàng đã dựng đứng hết lông tóc lên, chưa ra chiêu đã kém cỏi, làm sao nói được đến chuyện thắng thua.
“...”
Sở Hi Niên lần đầu tiên nhận thức rõ ràng rằng độ khó nhiệm vụ của mình hình như hơi cao.
Vân Tước đưa ra kết luận: “Công tử, chúng ta cần phải làm việc cẩn thận. Khi đến phu nhân đã từng dặn dò rồi, ngài đừng có mà làm những việc như hồi trước.”
Ý ngoài lời là chúng ta không thể đánh lại ai ở đây cả nên kẹp chặt đuôi mà làm người đi.
Sở Hi Niên nhắm mắt lại: “Ta sẽ làm đúng mực.”
Cảm xúc của chủ tớ hai người họ không hiểu sao lại rơi vào đê mê.