Tiến Hành Cứu Vớt Phản Diện Buồn Tình

Quyển 2 - Chương 39.1: Tấn công vào bên trong

Hiện tại là năm Khải Thịnh thứ 21. Nếu có thể thì Sở Hi Niên muốn gọi nó là năm tuyệt cảnh đầu tiên trong cuộc đời Tạ Kính Uyên.

Trong một năm này, Tấn Vương nhờ sự trợ giúp của vai chính Sở Tiêu Bình, bắt đầu thể hiện tài năng trên triều đình, mà mẹ đẻ của y, Mai Quý phi cũng chịu ân sủng trong lúc cung.

Ngược lại, người dưới trướng đảng Thái Tử lại lần lượt bị giáng chức và khiển trách, người duy nhất nắm thực quyền là Tạ Kính Uyên cũng vì căn bệnh hiểm nghèo đến đột ngột mà triền miên trên giường bệnh, khó có thể dẫn binh.

Nếu cốt truyện đằng sau không bị thay đổi, thì chỉ qua mấy tháng nữa, Tấn Vương sẽ được khen thưởng nhờ việc quét sạch phản quân Phương Bắc, liên tiếp lập công. Thánh Thượng mặt rồng hân hoan, lấy lý do Tạ Kính Uyên bị bệnh nặng mà thu lại quân quyền của hắn, chuyển cho Tấn Vương tạm quản.

Một vị Tướng quân không có binh quyền, khác gì rắn độc bị nhỏ răng nọc?

Chỉ có thể chịu người ta nắn bóp.

Sở Hi Niên ngồi phía dưới, ngước mắt nhìn về phía nam tử bị bệnh tật quấn thân ở đối diện, tầm mắt y dừng trên đôi môi màu tím của hắn một lát, trong lòng không biết đang suy nghĩ gì, ngay cả lời Mai thị nói y cũng không nghe cẩn thận.

“Nói ra thì thật sự oan nghiệt. Là Hi Nhi không tốt, trước giờ hay khinh cuồng ở bên ngoài, ngay cả đắc tội người ta khi nào thì y cũng không biết. Đêm tân hôn, y bị kẻ xấu bắt ra khỏi thành…”

“May mà có hộ vệ trong phủ tìm kiếm khắp nơi, đêm qua mới cứu được người về. Gây náo loạn hôn sự, xin Tướng quân chớ trách…”

Mai thị là trưởng bối, ngồi ở ghế trên. Bà đã bịa xong một lý do thoái thác từ trước, tuy rằng ai sáng suốt thì cũng biết lời này nghe hơi giả —

Cũng đâu phải thổ phỉ xuống núi cướp áp trại phu nhân, đang yên đang lành đi bắt một kẻ là con cháu quyền quý như Sở Hi Niên làm gì, tay chân không chăm chỉ, ngũ cốc* cũng không phân biệt được, bắt trở về thì y cũng chỉ biết ăn nhậu chơi gái cờ bạc.

(*ngũ cốc: mè, gạo, ngô, lúa mì và các loại đậu)

Từ đầu đến cuối Tạ Kính Uyên không nói một lời nào. Khuôn mặt hắn cúi xuống, không thấy rõ vẻ mặt, mặt nạ bạc trên mặt lạnh băng, hắn nghe thấy vậy thì ho nhẹ hai tiếng, nói: “Đương nhiên là sẽ không……”

Giọng hắn khàn khàn suy yếu, làm người ta cảm thấy như đang bắt nạt một con ma ốm, dăm ba câu đã nhẹ nhàng bỏ qua chuyện vô cùng nhục nhã như thế.

Sở Hi Niên chú ý khi Tạ Kính Uyên nói ra những lời này, bên môi hơi nhếch lên nụ cười kỳ lạ, dù chỉ chợt lóe lướt qua.

Nữ tử ở nhà cao cửa rộng không có ai ngu ngốc, Mai thị đương nhiên sẽ không khinh thường Tạ Kính Uyên. Hổ không răng nanh thì vẫn là hổ, không dễ chọc, bây giờ bà chỉ muốn nhanh chóng tiến cung, đi tìm Mai Quý phi để bàn bạc cách khác.

Dù là tứ hôn hay thế nào khác cũng được, tóm lại phải có cách cứu Sở Hi Niên ra khỏi cái hang hổ này.

Suy nghĩ đến như vậy, Mai thị cũng không ngồi yên được nữa, bà đứng dậy từ chỗ ngồi, vội vàng nói chuyện vài câu với Tạ Kính Uyên rồi cáo từ rời đi. Lúc gần đi, bà còn ném cho Sở Hi Niên một ánh mắt, ra hiệu cho y đừng hành động thiếu suy nghĩ.

Nhi tử ngoan, nương sẽ nghĩ cách cứu ngươi, ngàn vạn lần đừng làm hỏng việc.

Sở Hi Niên đọc được thông tin trong mắt bà, tay đang bưng ấm trà hơi khựng lại, nhất thời không biết nên nói gì cho phải. Y chỉ có thể đứng dậy từ chỗ ngồi, nhìn theo bóng Mai thị rời đi.

Mai thị vừa đi, đại sảnh đã lập tức có vẻ trống trải hơn. Ngoài hạ nhân đầy phòng thì chỉ còn lại hai vị chủ nhân là Sở Hi Niên và Tạ Kính Uyên.

Sở Hi Niên lẳng lặng rũ mắt, như đang suy tư gì. Y biết rõ nếu mình tỏ vẻ quá khôn khéo, thì chắc chắn sẽ khiến cho Tạ Kính Uyên đề phòng và kiêng kị, nên y dứt khoát giả vờ thành bộ dạng ôn hòa vô hại.

“Tướng quân.”

Mọi người nghe thấy Sở Hi Niên bỗng dưng mở miệng, giọng vang như ngọc. Y thi lễ với Tạ Kính Uyên.

“Ngày đại hôn, khiến Tướng quân phải gắng sức với cơ thể bệnh tật, uổng công chờ đợi một đêm, thật sự không phải mong muốn trong lòng ta. Sau này Hi Niên chắc chắn sẽ thật lòng đối xử, không rời bỏ ngài. Mong ngài chớ trách.”

Ai cũng không ngờ được y sẽ nói lời này, thấy thế thì không khỏi âm thầm kinh ngạc.

Thanh danh không tốt của Sở Hi Niên ở kinh thành nào có ai không biết, chuyện cả gan làm loạn như dẫn kỹ nữ thanh lâu đi trốn này xuất hiện trên người y cũng không hề kỳ lạ.

Dù sao thì Tạ Kính Uyên nay đã khác xưa, nô bộc của phủ Tướng quân vốn còn lo Sở Hi Niên sẽ ỷ vào việc có Mai Quý phi chống lưng ở phía sau mà vênh mặt hất hàm sai khiến, làm khó dễ đủ kiểu, không ngờ rằng đối phương lại thật sự đến xin lỗi??

Tạ Kính Uyên không nói gì, mặt không cảm xúc đánh giá nam tử mặc đồ trắng trước mặt.

Hắn chinh chiến từ khi còn thiếu niên, khác với những con cháu thế gia trong kinh khác, đương nhiên cũng sẽ không có gút mắt gì với loại người này. Nói vớ vẩn thì đây là lần đầu tiên Tạ Kính Uyên chính thức gặp mặt Sở Hi Niên, trước đó, hắn chỉ biết được từ chỗ thám tử một vài tin tức có liên quan đến đối phương.

Ăn nhậu chơi gái cờ bạc, không gì không dính; hãm hại lừa gạt, không gì không giỏi. Người mặc trang phục cẩm tú hoa lệ, thật ra trong bụng chỉ là đống cỏ, bộ da có đẹp nhưng chỉ như đồ mạ vàng, không thể trọng dụng.