Sở Hi Niên cảm thấy tác phẩm của mình không cần gọi là “Thiên Thu Phong Hầu”nữa, sửa tên thành “Thiên Thu Vô Gian Đạo”thì phù hợp hơn.
Sở Tiêu Bình vốn không muốn nhiều lời, để tránh tiết lộ cơ mật, nhưng lại sợ Sở Hi Niên không biết độ nghiêm trọng của chuyện này, nên vẫn giải thích: “Tấn Vương đã nhận lệnh của thánh thượng, tháng sau phải đi phương Bắc quét sạch phản quân, lửa sém lông mày, nhưng trong quân đều là thuộc hạ cũ của Tạ Kính Uyên, nếu họ âm thầm làm hại, thì thật sự muốn tránh cũng không thể. Nếu lấy được danh sách thì chúng ta có thể đề phòng từ trước.”
Tác dụng của mưu sĩ là bày mưu tính kế, bảo vệ tốt sự an toàn của chủ công. Nếu chủ công chết, ừm… hiểu thì có thể hiểu, nhưng chắc chắn không phải là một mưu sĩ đủ tư cách.
Sở Hi Niên nghe vậy thì hơi nhướng mày, tỏ ra thấu hiểu. Y mỉm cười, quyết định cứ lừa dối ông anh tiện nghi của mình cho qua trước: “Đại ca yên tâm, ta chắc chắn nghĩ cách trộm bản danh sách ra.”
Nếu y từ chối, thì Sở Tiêu Bình sẽ không ép, nhưng chắc chắn sẽ mưu tính kế khác. So với việc mắt nhắm mắt mở thì y thà rằng để ngay dưới mí mắt mình, cũng dễ tìm hiểu tình hình bên Tấn Vương hơn.
Quyền mưu triều đình chính là như thế, từng người ra chiêu, ai thắng cũng được tính, không có cái gì gọi là đê tiện vô sỉ. Trong phủ Tạ Kính Uyên thật sự canh giữ nghiêm ngặt như thùng sắt, một giọt nước cũng không chảy ra. Nếu không phải không còn cách nào, thì Sở Tiêu Bình cũng không muốn mạo hiểm, gửi gắm hy vọng lên người đệ đệ mình.
Trước khi đi, Sở Tiêu Bình không biết nhớ tới điều gì, lại dừng bước chân, quay đầu lại nhìn về phía Sở Hi Niên: “Nhị đệ…”
Sở Hi Niên ngẩng đầu theo bản năng: “Đại ca, còn cần trộm gì nữa?”
“…”
Sở Tiêu Bình khẽ lắc đầu: “Không có gì, ta chỉ muốn nói là ngươi phải chú ý đến an nguy của bản thân, danh sách có thể lấy được thì đương nhiên là rất tốt, nhưng không lấy được cũng không sao.”
Dứt lời thì hắn vẻ mặt trầm ngâm xoay người, đẩy cửa rời đi, tiếng bước chân nặng nề. Như thể Sở Hi Niên không phải đi động phòng hoa chúc, mà là vào đầm rồng hang hổ.
Sở Hi Niên cũng không để ý, nằm lên giường ngủ. Tiếc là do trong một ngày xảy ra nhiều chuyện quá nên y bị khó ngủ, lăn qua lộn lại mấy canh giờ cũng chưa chợp mắt được. Sau nửa đêm mơ màng thì y lại nghe thấy chút động tĩnh, cảm thấy có người đang ngồi bên giường mình.
Sở Hi Niên nhắm hai mắt, vẫn không nhúc nhích, trong lòng lại lẳng lặng cảnh giác, lo lắng có người hại mình.
Nhưng người nọ chỉ ngồi bên giường yên lặng nhìn Sở Hi Niên, sau đó giơ tay dịch chăn cho y, sờ vết thương trên đầu y, thờ dài một tiếng nhỏ đến mức không dễ nghe thấy, cuối cùng lặng lẽ rời khỏi phòng.
Sở Hi Niên im lặng mở mắt, trong bóng đêm mông lung, y cảm thấy bóng dáng người nọ hơi giống Mai thị.
Sáng sớm hôm sau, ngoài cửa phủ Khúc Dương Hầu đã chuẩn bị xe ngựa từ trước. Đại nha hoàn của Mai thị nhận lệnh đi đến ngoài cửa viện, xem Sở Hi Niên đã tỉnh chưa, thì thấy y đã ăn mặc chỉnh chu, có thể xuất phát bất kỳ lúc nào.
Nha hoàn hơi kinh ngạc, uốn gối hành lễ, nói: “Nhị công tử, xe ngựa đã chuẩn bị xong, mời ngài theo nô tỳ ra đây.”
Trong tay Sở Hi Niên cầm một chiếc quạt xếp làm phụ kiện, tuy trời lạnh không dùng được thứ này, nhưng y muốn nghiên cứu tranh chữ của danh gia viết bên trên. Y nghe thấy lời nha hoàn thì nhìn xung quanh, không thấy Mai thị: “Mẫu thân đâu?”
Nha hoàn nói: “Thưa nhị công tử, phu nhân đang trang điểm, rồi sẽ đến sau.”
Hộ vệ trông giữ ngoài viện chắc là sợ Sở Hi Niên lại chạy, nên có tận bảy, tám người đeo bội đao đi theo sau y, canh chừng nghiêm ngặt. Có trời mới biết làm sao mà một cậu ấm đã bị tửu sắc đào rỗng thân thể như Sở Hi Niên lần trước lại có thể chạy trốn khỏi hôn lễ. Đã để y chạy một lần nên đám hộ vệ càng nghiêm ngặc hơn, không muốn để y chạy lần hai.
Đám tôi tớ ngày hôm qua còn ngầm đánh cược, sôi nổi suy đoán nhị công tử nhà họ sáng nay sẽ dùng tư thế gì bị “đưa” ra khỏi cửa phủ, là kêu cha gọi mẹ, hay chỉ trời mắng đất?
Nhưng thực đáng tiếc, Sở Hi Niên chỉ liếc mắt nhìn họ một cái rồi thu về tầm mắt, đi ra ngoài cửa phủ. Bạch y bồng bầy, sắc mặt bình tĩnh, đám nô bộc thấy mà mơ màng, suýt chút nữa nhận nhầm y thành đại công tử Sở Tiêu Bình.
Sáng sớm tinh mơ, Khúc Dương Hầu đã đi khoe con chim mình nuôi, lúc về trên tay còn xách theo một cái l*иg chim, ông thấy Sở Hi Niên sắp lên xe ngựa thì vội vàng lên tiếng đuổi theo: “Hi Nhi!”
“Ân?” Sở Hi Niên nghe tiếng thì quay đầu lại, thấy là người cha tiện nghi của mình, y rút lại chân đang định lên xe, “Cha, sao ngươi lại đến đây?”
Khúc Dương Hầu nhét l*иg chim vào trong tay người hầu, đi đến trước mặt Sở Hi Niên, ông nhỏ giọng nói chuyện như kẻ trộm, hỏi: “Hi Nhi, ngươi còn muốn chạy hay không?”
Sở Hi Niên hơi nhướng mày: “Sao ạ?”
Khúc Dương Hầu móc ra trong ống tay áo một chồng ngân phiếu nhăm nhúm, lặng lẽ nhét vào tay Sở Hi Niên: “Nhi tử, ngươi muốn chạy thì mau chạy đi, đống ngân phiếu này cứ cầm dùng. Chỗ nương ngươi thì để ta ngăn cho.”
Sở Hi Niên nhìn đằng sau ông, nghĩ thầm, đúng là một người cha tốt mẫu mực: “Cha, đống ngân phiếu này ngươi lấy ở đâu?”
Sở Hi Niên thích đánh bạc, lão tử của hắn cũng không khác mấy, để tránh hai người thua sạch cả phủ, quyền quản lý tài chính luôn do phu nhân Mai thị nắm trong tay. Nhiều ngân phiếu như vậy, nguồn gốc rất đáng nghi.
Khúc Dương Hầu: “Đương nhiên là do ta tiết kiệm.”
Sở Hi Niên: “Nương không giận à?”
Khúc Dương Hầu hừ một tiếng: “Cả tòa Hầu phủ này đều là của ta, nương ngươi tính là thứ gì, nào đến phiên nàng nói chuyện… Ai ôi!! Đau đau đau! Phu nhân mau thả tay ra!”
Khúc Dương Hầu chưa tỏ ra uy phong xong, thì Mai thị đã xuất hiện phía sau ông từ khi nào, tay bà véo tai Khúc Dương Hầu, cười lạnh xoay nửa vòng: “Thϊếp thân tưởng rằng Hầu gia đi đâu, hóa ra là ở chỗ này. Nhưng thân mình của ngài không tốt, vẫn nên về phòng nghỉ ngơi cho khỏe đi đi!”
Vừa dứt lời, lập tức đã có tôi tớ mạnh mẽ “dìu” Khúc Dương Hầu đi vào, không bị cấm hai, ba hôm chỉ sợ là ông không ra được.
Sở Hi Niên thấy thế thì vội giấu ngân phiếu vào trong tay áo, gọi một tiếng “Nương”.
Mai thị nhìn y một cái, chưa nói gì, chỉ nói: “Lên xe đi, đừng để lỡ canh giờ.”
Trong lòng Sở Hi Niên biết là chuẩn bị đến phủ Tướng Quân: “Phụ thân không đi sao?”
Mai thị nói: “Với tính tình đó của cha ngươi, đi thì chỉ sợ sẽ gây ra chuyện xấu. Cứ nói với bên ngoài là hắn cáo ốm, Tạ Hầu gia chắc là sẽ không nói gì.”
Phủ Khúc Dương Hầu đúng thật là đang xuống dốc, hiện giờ cả phủ chỉ có thể dựa vào một nữ nhân chống đỡ. Còn không nghĩ cách thì sau này thay đổi triều đại, tước vị giảm dần, chỉ sợ là không tránh được số phân tam đại mà suy*.
(*yếu kém sau ba đời)
Trong không khí vang lên tiếng quất roi giòn vang, xe ngựa song giá thong thả chạy, bánh xe nghiền mạnh qua phiến đá xanh, bởi vì đêm qua trời mưa to nên nước bắn tung tóe, mặt đất đầy vũng nước lộn xộn.