Trăng lên đầu cành liễu, sắc trời càng tối hơn. Sở Hi Niên dọn xong giấy bút, đang định đi ngủ, thì bỗng nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên ngoài phòng, ngay sau đó là tiếng nói chuyện của Vân Tước: “Đại công tử, sao ngài lại đến?”
Sở Hi Niên nghe vậy thì động tác khựng lại. Sở Tiêu Bình? Đêm hôm khuya khoắt, hắn đến tìm mình làm gì?
Cả Hầu phủ không có nữ quyến nào khác ngoài phu nhân Mai thị, nên đương nhiên cũng không cần phải kiêng dè. Sở Tiêu Bình cứ thế vén mành đi thẳng vào thì thấy đệ đệ không học vấn không nghề nghiệp của mình đang ngồi sau bàn sách, bước chân không khỏi khựng lại.
“Nhị đệ?” Sở Tiêu Bình nhìn y chằm chằm, ánh mắt nghi hoặc.
Sở Hi Niên gác bút lông trong tay xuống, không hề hoang mang đứng dậy từ trên ghế: “Đại ca, sao ngươi lại tới đây?”
Sở Tiêu Bình không nói gì, hắn cảm thấy Sở Hi Niên hôm nay rất khác thường, rõ ràng là bình thường y ngại nhất việc mài mực viết văn, sao đêm đã khuya như vậy y còn ở trong thư phòng. Tầm mắt của hắn lén liếc qua thì thấy trên giấy đang vẽ một con rùa rất to.
Sở Tiêu Bình: “…”
Đúng là hắn lo lắng thừa rồi.
Sở Tiêu Bình đêm khuya tới chơi, chắc chắn không phải vì muốn thắp nến tâm sự suốt đêm với Sở Hi Niên, gắn kết tình nghĩa huynh đệ. Hắn ngồi xuống bên cạnh bàn, vạt áo màu lam lẳng lặng rũ xuống, quân tử đoan chính, cũng chỉ như vậy: “Nhị đệ, ngày mai ngươi phải rời phủ rồi, bây giờ hối hận còn kịp.”
Đi thẳng vào vấn đề, không hề nói nửa câu vô nghĩa.
Sở Hi Niên nghe vậy thì không tỏ ý kiến, nghĩ thầm, bây giờ dù có hối hận cũng không còn cơ hội, bên ngoài sân bây giờ đang có mười tám tráng hán canh giữ, đều là do Mai thị phái đến để trông chừng y. Dám đi ra ngoài một bước thì chân sẽ bị đánh gãy ngay.
“Đại ca đang nói gì thế.” Sở Hi Niên chậm rãi rót một chén trà đưa cho hắn, đôi mắt y dưới ánh nến có vẻ sâu sắc khó dò, “Ý chỉ của Bệ hạ, chẳng lẽ còn có thể đổi ý không làm?”
Sở Tiêu Bình trong“Thiên Thu Phong Hầu”có thiết lập tính cách kiểu nam chính tập trung vào sự nghiệp, lòng vì gia tộc, lòng vì bá tánh, vì những người này ngay cả chính bản thân hắn cũng có thể đánh đổi: “Nhị đệ, đại ca vẫn là câu nói đó, nếu ngươi không muốn, thì ta thay ngươi.”
Trong thời loạn lạc, so với việc kéo dài sự hưng thịnh của gia tộc thì mạng người thật sự không đáng giá.
Sở Hi Niên không hề bất ngờ về thái độ của Sở Tiêu Bình, nhưng thật không thể để hắn thay. Hắn mà thay thì Tạ Kính Uyên sẽ phải chết, chứ đâu còn cơ hội nào
Sở Hi Niên: “Đại ca, ngươi là trưởng tử, sau này còn phải kế tục tước vị trong nhà. Chuyện này giao cho ta đi, phủ Khúc Dương Hầu không thể chặt đứt hương khói.”
Y dùng mấy lời hôm nay nghe được từ chỗ nha hoàn “áp dụng kiến thức vào việc làm” luôn.
Sở Tiêu Bình chắc là không ngờ rằng đứa đệ đệ không học vấn không nghề nghiệp của mình lại có giác ngộ này, kinh ngạc nhìn về phía y: “Ngươi không sợ Tạ Kính Uyên gϊếŧ ngươi à?”
Ta không vào địa ngục, ai vào địa ngục. Những lời này Sở Hi Niên đã hiểu quá rõ: “Hắn sẽ không.”
Y vừa chết thì kẻ tình nghi lớn nhất chính là Tạ Kính Uyên. Cứ như vậy thì Tấn Vương có điểm yếu của hắn để hỏi tội, dẫn đến vô tận rắc rối cho bên Thái Tử. Đối phương sẽ không ngu như vậy.
Sở Tiêu Bình dời tầm mắt, trong mắt cất giấu sự áy náy chỉ có chính hắn biết: “Nhị đệ, ngươi… Đừng hận mẫu thân…”
Sở Hi Niên: “Bà ấy đâu có sai, ta có thể làm ít chuyện cho nhà này cũng tốt, luôn có một người phải đi.”
Sở Tiêu Bình nghe vậy thì cúi đầu trầm tư, như thể đang rơi vào sự lựa chọn khó khăn nào đó, cuối cùng cũng không biết hắn đã có quyết tâm gì, bỗng hắn dùng ánh mắt sáng quắc nhìn về phía y: “…Nếu vậy thì ngươi có bằng lòng giúp đại ca một tay không?”
Sở Hi Niên tiếp tục giả ngầu: “Đương nhiên là bằng lòng…Ừm? Giúp cái gì?”
Y phát hiện có gì đó không ổn, đôi mắt mở to ra trong nháy mắt, y nhìn về phía Sở Tiêu Bình theo bản năng, thì nghe thấy đối phương nói: “Nhà họ Sở chúng ta tuy rằng vô dụng, nhưng cũng coi như là hầu môn huân quý, khó tránh khỏi rơi vào bãi nước đυ.c của triều đường. Tấn Vương hiền đức nhân hậu, có dũng có mưu, đúng thật là một vị minh chủ nên được chọn.”
Ý ngoài lời của Sở Tiêu Bình là nhà họ đã đầu nhập vào Tấn Vương, như vậy thì trong các hoàng tử đang giành long vị, hắn coi trọng Tấn Vương nhất, cho rằng sau này y chắc chắn là một minh quân.
Sở Hi Niên có linh tính không phải chuyện tốt, lén hỏi thử: “Ý của đại ca là, Nhà họ Sở muốn đầu nhập vào Tấn Vương? Nhưng Thái Tử còn yên vị ở trên vị trí trữ quân, cũng không mắc sai lầm lớn nào.”
Sở Tiêu Bình hơi nhíu mày, cũng không tán thành: “Thái Tử tuy là do tiên Hoàng Hậu sinh ra, chiếm vị trí con vợ cả, nhưng lại hành sự khắc nghiệt, không có phong thái của một vị quân vương nhân từ. Hơn nữa, nhà chúng ta và Tấn Vương có quan hệ họ hàng, đã đứng trên cùng một con thuyền với Tấn Vương từ lâu, sau này nếu Thái Tử đăng cơ, chỉ sợ là sẽ không bỏ qua cho chúng ta.”
Mẫu thân của Tấn Vương, Mai quý phi và phu nhân Khúc Dương Hầu, Mai thị chính là tỷ muội đồng tông*, coi như cũng dính chút quan hệ, nên trong mắt người ngoài, nhà họ Sở thuộc đảng Tấn Vương đã là chuyện ván đã đóng thuyền từ lâu.
(*đồng tông: cùng gia tộc, cùng họ.)
Bây giờ Tấn Vương và Thái Tử đang tranh đấu gay gắt, trên triều đình đã như nước với lửa. Sau này Thái Tử đăng cơ, tính nợ cũ, thì phủ Khúc Dương Hầu đến tám phần là sẽ gặp xui xẻo.
Nói tóm lại, nhà họ Sở và Tấn Vương đã bị buột chặt vào nhau, lên thuyền thì dễ, xuống thuyền thì khó. Vì vậy chỉ còn duy nhất một con đường đi đến tối, đó là nghĩ cách giúp Tấn Vương lên ngôi.
Sở Hi Niên nghe vậy thì động tác khựng lại, ẩn giấu ý nghĩ, hỏi: “Ta đây nên giúp đại ca một tay như thế nào?”
Sở Tiêu Bình hơi nhỏ giọng, trong bóng đêm mang theo vài phần nghiêm nghị: “Trong tay Tạ Kính Uyên có một phần trận đồ quân sự, trang cuối có một bản danh sách ghi lại tất cả nhãn tuyến thân tín của hắn ở trong quân. Nếu ngươi có cơ hội, thì nghĩ cách lấy một phần ra.”
Sở Hi Niên nghe vậy thì động tác khựng lại: “Lấy?”
Anh giai này, anh có xác định là không phải trộm không?
Sở Tiêu Bình hình như là nhìn thấu suy nghĩ của y: “Trộm cũng được.”
Sở Hi Niên: “À…”
Ông anh tiện nghi này đang định đường cong cứu quốc, bảo y làm nằm vùng ở chỗ Tạ Kính Uyên hả?