Tiến Hành Cứu Vớt Phản Diện Buồn Tình

Chương 17.1: Lịch trình yêu đương

Thẩm Lương cả đời này sẽ không thể viết truyện sa điêu, tuyệt đối không thể, đó phản bội truyện cẩu huyết.

Hắn hoạt động bả vai bị Thiệu Khâm Hàn cắn một chút, cúi đầu nhìn về phía nắm tay mình. Trong lòng hắn đang suy nghĩ nếu đấm cái hệ thống đáng chết đó một cú thì có thể làm đau tay mình không, thì đồng hồ báo thức ở góc bàn bỗng vang lên tinh tinh.

À, 12 giờ.

Thẩm Lương lập tức tắt đèn, lên giường ngủ, trên thế giới này không có bất kỳ chuyện gì có thể ngăn hắn dưỡng sinh.

Hành lang dài thườn thượt u tối, chỉ có thể nhờ ánh sáng chiếu ra ngoài khe cửa để đoán người bên trong đã ngủ chưa.

Trong tay Thiệu Khâm Hàn xách một hòm thuốc, lẳng lặng đứng trước cửa phòng Thẩm Lương, cũng không biết anh đã đứng đây bao lâu, ánh trăng lạnh lẽo dừng trên vai anh, phác họa hình dáng mơ hồ của anh.

Anh cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì, sau một hồi lâu cũng chưa gõ cửa. Một bàn tay nâng lên rồi hạ xuống, nâng lên, rồi lại hạ xuống. Cuối cùng khi anh quyết tâm gõ cửa thì đen ở bên trong lại tắt.

“…”

Thiệu Khâm Hàn thấy thế thì dừng tay, chậm rãi hạ tay xuống, cuối cùng nhẹ nhàng đặt hòm thuốc dưới mặt đất, xoay người trở về phòng.

Thẩm Lương không ngủ được.

Nếu nhất định phải tìm ra nguyên nhân, thì chắc là do bả vai hắn đâu, đầu cũng đau. Hắn cuốn chăn lăn qua lộn lại nửa giờ, cuối cùng cũng không nhịn được, soạt một tiếng, ngồi dậy từ trên giường.

“Hệ thống!”

Giọng điệu nghiêm túc giống như đang triệu hồi Pikachu.

Một viên kim cương lớn bắt mắt bắn ra theo tiếng gọi: [Ới, có thể vì ngài phục vụ gì đây~]

Thật ra, trong lòng Thẩm Lương vẫn có một thắc mắc chưa được giải đáp: “Vì sao Thiệu Khâm Hàn đánh tôi?”

Hệ thống sửa đúng: [Anh ta không đánh anh, là đẩy.]

Thẩm Lương: “Ờ, vì sao anh ta lại đẩy tôi?”

Hệ thống do dự trong chớp mắt: [Chuyện này khá là phức tạp, nói ra thì rất dài. ]

Thẩm Lương: “Cậu cố nói ngắn gọn đi.”

Hệ thống đương nhiên là không thể dùng chữ viết câu từ để kể lại cốt truyện 16+ tối qua cho Thẩm Lương, suy tư một lát, cuối cùng nó quyết định sử dụng công năng chiếu lại hình ảnh, chiếu màn hình ra cho hắn xem.

[Tự anh xem đi.]

Vì thế Thẩm Lương ngồi trên giường, như xem phim mà tìm về ký ức tối qua đã biến mất khi hắn uống say không nhớ gì cả. Khi hắn phát hiện mình từng đè Thiệu Khâm Hàn lên tường để chơi lưu manh, thì dại cả ra. Cuối cùng, hắn lẳng lặng dùng gối bịt kín mặt mình.

Hệ thống tắt màn hình đi: [Anh xem, tôi đã nói là tình huống rất phức tạp mà.]

Thẩm Lương nằm ngay đơ giả chết.

Hệ thống vô cùng đau đớn: [Tôi bảo anh kìm nén, nhưng anh vẫn không nghe. ]

Thẩm Lương thừa nhận, tác phong về mặt này của hắn vẫn luôn hơi vấn đề, có thể là do độc thân lâu rồi nên không kìm nén nổi.

Hệ thống ra kết luận cuối cùng: [Chính anh nẫng tay trên của mình.]

Thẩm Lương không có gì để nói, chỉ có ba chữ, quá máu chó.

Một đêm này, Thẩm Lương hiếm khi mà không ngủ được, thế nên sáng hôm sau khi hắn rời giường, cả người đều uể oải. Hắn vừa mới đẩy cửa phòng ra, thì dưới chân không biết đã đá phải thứ gì, suýt thì ngã sấp mặt như chó ăn phân.

“Rầm.”

Hòm thuốc vô ý bị đá xa, phát ra tiếng lọc xọc của các lọ thuốc. Thẩm Lương giữ thăng bằng trong ngang tấc, ngẩng đầu nhìn thoáng qua theo bản năng, không biết là ai vứt ở chỗ này.

Dì Trương? Không thể nào.

Thế thì là… Thiệu Khâm Hàn?

Thẩm Lương nghĩ đến đấy thì cúi người nhặt hòm thuốc lên, hắn vô thức giơ tay sờ bả vai mình. Thật ra vẫn ổn, đã đóng vẩy rồi, không còn đau lắm.

Hắn xách hòm thuốc trở về phòng mình, đang định xuống tầng ăn sáng, nhưng mà không biết nhớ tới điều gì, hắn lại vòng đến phòng Thiệu Khâm Hàn. Hắn hiếm khi mà do dự, giơ tay gõ cửa: “Tỉnh chưa?”

Chưa đến ba giây, cửa phòng đã cạch một tiếng, bị người mở ra từ bên trong.

Thiệu Khâm Hàn đương nhiên là cũng cả đêm chưa ngủ, cả người lộ ra sự mệt mỏi và nhợt nhạt không nói nên lời. Anh thấy người gõ cửa là Thẩm Lương, thì tầm mắt lơ đãng dừng trên vai hắn vài giây.

Thẩm Lương giả vờ không nhìn thấy: “Chào buổi sáng.”

Cú va đó hình như đã đâm bay hết máu chó trong đầu Thẩm Lương rồi, trông bộ dạng hắn cuối cùng cũng có vài phần đứng đắn. Hắn để ý thấy vết xanh đen dưới mắt Thiệu Khâm Hàn, dừng lại một chút: “Hôm qua không ngủ được à?”

Thiệu Khâm Hàn vừa định nói có ngủ, thì Thẩm Lương lại như nhìn ra được suy nghĩ trong lòng anh, lên tiếng nói: “Thích một người thì tốt nhất là đừng nói dối.”

“…”

Biết rồi, Thiệu Khâm Hàn cố gắng áp chế cảm xúc táo bạo của mình, anh hơi nhíu mày, cứng đờ phun ra hai chữ: “Không ngủ.”

Thẩm Lương hỏi: “Vì sao?”

Không cảm thấy an toàn, hay là sợ tối? Hay là cả hai?

Chuyện chạm đến góc khuất dưới đáy lòng như vậy, Thiệu Khâm Hàn đương nhiên là sẽ không nói, miệng ngậm rất chặt. Nhưng cũng may là Thẩm Lương không ép hỏi: “Đi thôi, xuống tầng ăn sáng.”

Hắn chủ động nắm tay Thiệu Khâm Hàn, kéo anh xuống tầng, lại nói thêm cho anh một bài học: “Thích một người, thì anh phải nắm chặt tay người ta, như vậy thì sẽ không lạc mất.”

Không cần nhốt, ép, không cần giam lại, chỉ nắm tay là được.

Trong lòng Thiệu Khâm Hàn cảm thấy mười ngón tay nhẹ nhàng làm sao có thể vững chắc bằng xiềng xích, cảm giác phơi bày dưới ánh mặt trời cũng không an toàn bằng căn phòng vuông vức kín đáo. Anh nhìn về phía Thẩm Lương, giọng điệu kỳ dị: “Đó là bởi vì ở đây ít người.”

“Ở chỗ đông người thì sẽ bị lạc.”

Thẩm Lương nghĩ thầm, anh nói bừa, ông nội của tôi từ nhỏ đã dắt tay tôi như vậy rồi, tôi cũng đâu có đi lạc đâu. Hắn kéo Thiệu Khâm Hàn ngồi xuống trước bàn ăn, còn hắn ngồi xuống đối diện: “Sau này hằng ngày anh đều phải xuống ăn.”

Thiệu Khâm Hàn hiếm khi mà không có tâm trạng muốn cãi lại, anh chỉ ngước mắt: “Có thế này cũng coi như là yêu à?”

Thẩm Lương nghĩ thầm, chắc là cũng tính nhỉ? Giọng điệu hắn khẳng định: “Có chứ.”

Dì Trương thấy cả hai cuối cùng cũng chịu ngồi cùng nhau ăn, nên đương nhiên rất vui. Dì làm nhiều thêm mấy món so với ngày thường. Ánh mắt của Thẩm Lương lượn một vòng trên bàn ăn, nhớ đến lời trên mạng nói, thích một người thì phải biết sở thích của người ấy. Hắn lên tiếng hỏi Thiệu Khâm Hàn: “Anh thích ăn gì?”

Thiệu Khâm Hàn dừng động tác lạ: “Gì cơ?”

Thẩm Lương hóa thân thành nhà khoa học phổ cập kiến thức: “Thích một người thì phải biết sở thích của người ấy.”

Thiệu Khâm Hàn nói: “Nhưng tôi không thích gì cả.”

Anh nhìn Thẩm Lương, đờ đẫn mà bình tĩnh nói ra sự thật này.

Thẩm Lương nói: “Vậy thì cứ bồi dưỡng đi, ăn nhiều thứ vào, sẽ tìm được thứ anh thích.”

Hắn nói xong thì gắp vài món cho Thiệu Khâm Hàn, gắp đến đầy bát. Thiệu Khâm Hàn thấy thế thì vô thức rung rung đôi đũa, hình như cũng muốn gắp mấy món cho Thẩm Lương, nhưng anh nhớ đến ngày hôm qua hắn ném mấy món anh gắp về lại đĩa nên anh lại thu đũa về.

Thẩm Lương đang vùi đầu ăn cơm, bỗng nghe thấy Thiệu Khâm Hàn hỏi: “Vậy còn cậu, cậu thích ăn gì?”

Thẩm Lương nghe vậy thì dừng lại: “À, tôi thích ăn cay.”

Thật ra hắn không ghét ăn món gì cả, nhưng trong một đống đồ thích ăn thì hắn có thiên vị mấy món.