Thẩm Lương không muốn thừa nhận, nhưng bây giờ hình như hắn thật sự có hơi muốn cứu Thiệu Khâm Hàn, nhất là khi bi kịch cả đời của đối phương đều là do chính mình viết.
Thiệu Khâm Hàn thấy thế thì con ngươi hơi co lại, khi phản ứng lại thì gắng sức giãy giụa, lại bị Thẩm Lương đè trên mặt đất, hôn đến mức không hít thở nổi.
Vị máu tanh ngọt và vị thuốc, thúc đẩy nụ hôn đáng sợ lại mang theo ý trấn an này.
Thẩm Lương không biết nên trấn an một người không có cảm giác an toàn như thế nào, hắn chỉ có thể nghĩ đến hôn môi và ôm, đây là bản năng được khắc vào gien của con người từ khi sinh ra.
Thẩm Lương giữ tay Thiệu Khâm Hàn, gỡ xuống từng vòng băng gạc, miệng vết thương đã đóng vảy, lại để lại một vết sẹo. Hắn kéo bàn tay thon dài lạnh lẽo đó lên bên môi mình, hôn nhẹ từng cái, dạy cho Thiệu Khâm Hàn kiến thức bài học đầu tiên.
“Lần sau nếu bị thương, thì phải nói cho tôi.”
“Đau cũng thế, đau cũng phải nói cho tôi.”
Hắn như thật sự đã nhập vai, coi anh như là người yêu nhất.
Thiệu Khâm Hàn bị hắn đè dưới thân, nghe vậy chỉ cảm thấy như mình bị mổ bụng, không hề được che chắn mà phơi bày ra ngoài, mỗi một tấc âm u đều không có chỗ che giấu, cảm giác gian nan như bị chọc trúng chỗ đau.
Không…
Anh không biết đau, cũng không cần nói với bất kỳ ai…
Không cần…
Vành mắt Thiệu Khâm Hàn đỏ hồng, cố gắng nắm chặt đầu ngón tay để giấu đi vết thương, rồi lại bị Thẩm Lương giữ chặt, không nhúc nhích được. Anh cắn chặt răng, gân xanh nổi lên, trong lúc hoảng hốt, chất lỏng nóng hổi không kiểm soát được mà lăn xuống từ khóe mắt, lại trở nên lạnh lẽo.
Thẩm Lương cúi đầu hôn nước mắt trên khóe mắt Thiệu Khâm Hàn, thanh âm trầm thấp: “Không sao, sau này lúc đau có thể nói cho tôi…”
Hắn coi Thiệu Khâm Hàn trở thành một đứa trẻ thiếu thốn tình yêu, kiên nhẫn dỗ dành, một lần lại một lần. Mái đến khi thể lực của đối phương xói mòn, giãy giụa yếu bớt thì mới thả ra trói buộc.
Trong lúc đó, hệ thống vẫn luôn liên tục điên cuồng nháy đèn đỏ.
[Xin ký chủ chú ý, độ hắc hóa của vai ác đã tăng đến đến 70%! ]
[Xin ký chủ chú ý, độ hắc hóa của vai ác đã giảm xuống 20%]
[Xin ký chủ chú ý, độ hắc hóa của vai ác đã tăng đến 80%! ]
[Xin ký chủ chú ý, độ hắc hóa của vai ác đã giảm xuống 60%]
Thiệu Khâm Hàn là mâu thuẫn như thế đó, ngay cả độ hắc hóa cũng như thế. Số liệu khi tăng, khi giảm, cuối cùng dừng lại ở số 50%, không thay đổi nữa, như người bồi hồi bên cạch vạch đạt tiêu chuẩn.
Chỉ một ý nghĩ là đủ rơi xuống vực, chỉ một ý nghĩ cũng đủ về nhân gian.
Thẩm Lương không bật đèn, hắn biết Thiệu Khâm Hàn chắc chắn sẽ không thoải mái, trong bóng đêm tìm được bát chè còn hơi ấm, hắn dùng thìa gạt nhẹ: “Ăn một chút.”
Sức lực của Thiệu Khâm Hàn đã tiêu hao gần như không còn, sợi tóc lộn xộn rũ xuống che khuất cảm xúc dưới đáy mắt, vừa chật vật vừa uể oải. Anh nhìn thẳng vào Thẩm Lương, thanh âm khàn khàn đứt gãy: “Thẩm Lương, cậu dựa vào cái gì mà cảm thấy là cậu đúng…”
Anh kiệt sức cố gắng duỗi thẳng sống lưng, trong mắt mang theo sự bướng bỉnh khiến người ta kinh ngạc: “Cậu tin hay không, tôi dùng cách của mình cũng có thể đạt được Thẩm Viêm.”
Đây mới là Thiệu Khâm Hàn chân thật.
Anh tối tăm quái gở, vui giận bất thường, điên cuồng không từ thủ đoạn. Vẻ ngoài táo bạo những ngày trước chỉ là biểu hiện giả dối.
Thẩm Lương đá văng lọ thuốc trắng bên chân đi, tạm thời coi như Thiệu Khâm Hàn mới vừa uống thuốc xong nên đầu óc không bình thường: “Muốn cá cược không, cho tôi thời gian một tháng. Nếu cách của tôi thất bại, thì dùng cách của anh.”
Thiệu Khâm Hàn cười lạnh một tiếng rất nhẹ: “Tôi không thèm cược với kẻ hai bàn tay trắng.”
Bởi vì thắng thì cái gì cũng không chiếm được.
Thẩm Lương lại nhún vai mỉm cười: “Không sao, chúng ta đều như nhau.”
Thiệu Khâm Hàn cũng hai bàn tay trắng.
Thẩm Lương luôn có thể dẫm chính xác vào chỗ trí mạng của Thiệu Khâm Hàn. Người khác dẫm phải một lần sẽ bị chỉnh đến mức nửa chết nửa sống, hắn có thể hoàn chỉnh sống tới hôm nay cũng coi như kỳ tích loài người.
Thiệu Khâm Hàn nghe vậy thì híp mắt, không kiểm soát được mà nắm chặt lòng bàn tay, đầu ngón tay đâm vào thịt. Giọng của anh như mang theo vụn băng, sau một lúc lâu mới chậm rãi phun ra một câu: “…Được, tôi cược với cậu.”
Thẩm Lương hỏi: “Tiền đặt cược thì sao?”
Thiệu Khâm Hàn nói: “Sau này tôi sẽ nói cho cậu. Cậu sẽ không thắng đâu.”
Thẩm Lương nghe vậy thì không tỏ ý kiến, đẩy bát trong tay về phía trước, bình tĩnh nói sang chuyện khác: “Được rồi, giờ có thể ăn một chút rồi chứ?”
Hình như hắn chỉ nghĩ mãi về bát chè này.
Thiệu Khâm Hàn không nói gì, mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm vào hắn hai giây, rồi mới từ từ giơ tay nhận. Cái bóng theo động tác của anh mà di chuyển rất nhỏ, chia khuôn mặt tuấn mỹ thành hai nửa.
Thiệu Khâm Hàn vừa mới ăn xong, còn chưa kịp đặt bát xuống, thì nghe thấy Thẩm Lương nói: “Ở đây chỉ có một bát chè, tôi nhường cho anh ăn. Đây cũng là tình yêu.”
Trong con ngươi màu trà của hắn mang theo ý cười, giống như hồ ly. Vì thế Thiệu Khâm Hàn lập tức cảm thấy bát chè vừa rồi phun không được, nuốt không trôi, khiến người ta khó chịu, nên anh đặt mạnh bát xuống mặt đất.
Thẩm Lương lại nói: “Phải bao dung với người mình thích, không thể giận dữ lung tung. Anh xem, như bây giờ ấy, dù anh có bực mình thế nào thì tôi cũng không so đo với anh.”
Tuyệt đối không phải vì sợ bị Thiệu Khâm Hàn tẩn chết.
Cuối cùng hắn kết luận: “Anh còn phải học nhiều thứ lắm.”
Thiệu Khâm Hàn nghe vậy thì đầu ngón tay nắm thật chặt, sau đó dùng tay chống mặt đất gian nan đứng dậy, bởi vì anh đã giữ một tư thế ngồi quá lâu nên bước chân hơi lảo đảo. Thẩm Lương thấy thế thì tiến lên đỡ anh: “Anh muốn làm gì, tôi giúp anh.”
Thiệu Khâm Hàn lại đẩy luôn hắn ra, không quay đầu lại mà rời khỏi phòng.
Thẩm Lương thấy thế đuôi lông mày hơi nhướn lên, nghĩ thầm, học dốt đúng là học dốt, nói không chịu nghe, đã bảo là tôi làm gì thì anh phải làm theo mà?
Nhưng tôi, hắn đã biết từ lâu rồi, cải tạo vai ác không phải chuyện một sớm một chiều là có thể thành công. Bây giờ có một chuyện càng quan trọng hơn chờ hắn làm.
Thật ra Thẩm Lương vẫn luôn tò mò không biết bóng ma thời thơ ấu của Thiệu Khâm Hàn là gì. Giả thiết này hắn chỉ viết qua loa, không có đi sâu vào chi tiết nên không biết đã bị thế giới này bổ sung thành dạng gì.
Muốn cứu chữa cho vai ác thì cũng phải biết nguyên nhân mới được.
Nhân lúc Thiệu Khâm Hàn không ở đây, Thẩm Lương tiện tay lục ngăn kéo trong phòng, mong có thể phát hiện một vài manh mối, dù sao bình thường khi Thiệu Khâm Hàn không ở đây thì căn phòng này cũng bị Dì Trương khóa lại.
Bỏ qua những giấy tờ hồ sơ lung tung lộn xộn, Thẩm Lương tìm thấy rất nhiều thuốc ở ngăn kéo dưới cùng, đa số đều là tiếng Anh, làm người ta khó có thể phân rõ công dụng.
Nhưng cũng có thể đoán được, tám phần là thuốc hỗ trợ giấc ngủ và an thần.
Thẩm Lương quệt miệng, đếm sơ qua số lọ thuốc bên trong, trong lòng không biết đang tính toán gì. Hắn đang định tiếp tục lục ngăn kéo khác, thì ngoài cửa bỗng vang lên tiếng bước chân dồn dập, dọa hắn sợ tới mức lập tức đóng lại.
“Dì ạ.”
Không biết Dì Trương đã đi lên tầng từ khi nào, chỉ thấy trong lòng ngực dì đang ôm một cái nồi giữ ấm to, bước nhanh vào phòng, sau đó kiệt sức đặt lên bàn, phát ra tiếng vang nặng nề.
Thẩm Lương thấy thế thì sửng sốt: “Dì Trương, đây là gì?”
Dì Trương vén lại áo khoác sắp trượt xuống trên vai, thở hổn hển một hơi mới nói: “Ngài Thiệu vừa rồi nói là cháu muốn ăn chè, bảo dì nấu một nồi bưng lên cho cháu.”
Nói xong lắc đầu thở dài: “Thằng nhóc cậu, muốn ăn thì múc ra bát là được, nhiều như vậy thì mình cậu cũng đâu ăn hết.”
“…”
Thẩm Lương trong phút chốc không biết nên nói gì, hắn cảm thấy có thể hắn đã coi nhẹ năng lực học tập của Thiệu Khâm Hàn. Cái này gọi là gì, đầu tư một bát nhỏ, báo lại cả nồi to?
“Cháu…” Thẩm Lương hơi xấu hổ mở miệng giải thích, “Gần đây cháu ăn hơi nhiều.”
Dì Trương thở dài: “Đừng nói nữa, dì Trương biết hết.”
Dù sao cả nhà họ Thiệu gia có miệng ăn, Dì Trương lớn tuổi, ăn không được bao nhiêu, Thiệu Khâm Hàn thì bữa đói bữa no, chỉ có mình Thẩm Lương, mỗi ngày đều kiên trì cố gắng làm người ăn cơm.
Thẩm Lương: “…”
Sau khi dì Trương dặn dò Thẩm Lương ăn hết chè thì bê vỏ nồi xuống, sắp nửa đêm, dì sắp bị hai người náo loạn đến mất ngủ.
Thẩm Lương mở nắp lên nhìn vào trong nồi chè, nhìn ra là cho khoảng bốn người ăn, dạ dày của hắn cảm thấy như muốn co rút đau đớn, sắc mặt táo bón mà đậy lại nắp nồi. Ai ngờ mới vừa ngẩng đầu, thì hắn đã thấy Thiệu Khâm Hàn không biết đã đứng ở cửa từ khi nào.
Anh dựa vào cửa, bàn tay rũ bên người hơi nắm chặt, đôi mắt đen nhánh lẳng lặng quan sát phản ứng của Thẩm Lương, mang theo sự căng thẳng không dễ phát hiện.
Thẩm Lương bảo anh học theo, cái nồi chè này chính là bài tập về nhà của anh, tuy rằng rất trẻ con.
Nhưng Thẩm Lương vẫn quyết định khen gợi Thiệu Khâm Hàn một chút: “Anh học không tệ.”
Thiệu Khâm Hàn khinh miệt mà kéo khóe miệng, lơ đãng lộ ra lòng hiếu thắng của mình: “Cậu chỉ dạy trò mèo thôi.”
Thẩm Lương chỉ cho anh một bát chè nhỏ, mà anh lại cho hắn cả một nồi to.
À, đúng là khiến người ta kinh ngạc cảm thán, có phải anh cảm thấy mình ra tay rất chất chơi không?
Hầu kết của Thẩm Lương lăn lộn, cuối cùng cũng nuốt lại những lời này. Hắn đi đến trước mặt Thiệu Khâm Hàn, lẳng lặng quan sát anh. Vóc dáng cao hơn nửa đầu của hắn vào lúc này đã thể hiện được ưu thế: “Chúng ta không cần phải so sánh ai hơn ai.”
Thẩm Lương hóa thân thành học giả súp gà*, chỉ Thiệu Khâm Hàn, lại chỉ chính mình: “Trong mắt hai người yêu nhau, người ấy luôn là tốt nhất trên thế giới.”
(*Chicken soup for soul - Súp gà cho tâm hồn: một quyển sách về triết lý cuộc sống)
Tuy bây giờ họ chỉ đang sắm vai nhân vật, nhưng đạo lý cũng như vậy.
Thiệu Khâm Hàn nghe vậy thì độ cong của khóe miệng cứng đờ một lát, bởi vì những lời Thẩm Lương nói anh đều không hiểu, không hiểu chút gì cả.
Thẩm Lương thấy trên mặt Thiệu Khâm Hàn hiện dòng chữ “học sinh kém hoang mang”, trong lòng hắn không khỏi thấy buồn cười, nhưng không biểu hiện ra trên mặt. Trong màn đêm tiếng mưa rơi rả rích, gió thổi lao xao, hắn chợt nghiêng đầu khẽ hôn mặt Thiệu Khâm Hàn, nụ hôn như chuồn chuồn lướt qua mặt nước.
Thẩm Lương nhỏ giọng nói: “Hôn chúc ngủ ngon.”
Lại nói: “Có việc thì gọi tôi, tôi ngủ ngay phòng bên cạnh.”
Nói xong, hắn không để ý đến vẻ mặt ngẩn ngơ của Thiệu Khâm Hàn, lập tức xoay người đi về phòng. Cửa phòng đóng lại, phát ra tiếng cạch nhỏ, bao trùm tiếng mưa rơi.
Thiệu Khâm Hàn nghe thấy tiếng, cuối cùng cũng bừng tỉnh, cảm xúc ấm áp vẫn lưu lại bên khóe miệng, ngứa, như là có con bướm nghỉ chân lại quá lâu. Anh nhìn về phía cửa phòng đóng chặt của Thẩm Lương, sau một lúc lâu bỗng đập mạnh vào tường.
Thiệu Khâm Hàn không hiểu vì sao Thẩm Lương lại biết nhiều như vậy, mỗi khi so sánh với nhau, anh luôn là người thua.
Chuyện thoát khỏi kiểm soát luôn làm cho người ta cảm thấy khủng hoảng.
Thiệu Khâm Hàn không nói lời nào, đi về phòng mình, đèn thủy tinh lóe lên ánh sáng vàng ấm, anh lại cảm thấy chói mắt. Cạch một tiếng ấn xuống công tắc, trong phòng lại tối đen.
Tối quá…
Thiệu Khâm Hàn lẳng lặng nằm lên giường, dựa lưng vào tường, mặt tường lạnh cứng cho anh một chút cảm giác an toàn, nhưng đối diện lại là bóng tối lan tràn vô biên.
Hôm nay anh đã uống quá nhiều thuốc, không thể uống nữa.
Bác sĩ nói như vậy, Thẩm Lương cũng nói như vậy.
Thiệu Khâm Hàn nhắm hai mắt, ép mình đi vào giấc ngủ. Cách một bức tường, Thẩm Lương đang ngồi trước máy tính, lúc gõ lúc viết, thu thập tư liệu.
Hệ thống lặng lẽ bay ra, ghé vào trên màn hình máy tính nhìn lén, phát hiện Thẩm Lương đang gõ vào khung tìm kiếm một dòng chữ: Yêu một người thì nên làm thế nào?
Hay lắm, hóa ra hắn cũng là tay mơ.
Đáp án trên trang web hoa hoét loè loẹt, đọc hoa cả mắt, Thẩm Lương tổng hợp được vài ý, bắt đầu viết bút ký:
1. Thích một người thì phải để ý đến người ấy, hiểu biết tình hình của người ấy.
Ừ, có lý lắm.
2. Thích một người thì phải tiếp cận bạn bè của người ấy trước, thông qua bạn bè của người ấy để hiểu thêm về tính cách, thói quen của người ấy.
Cái này hơi khó, Thiệu Khâm Hàn hình như không có bạn, chỉ có thằng em họ 250 (ngốc nghếch) Hàn Thiếu Bạch? Hôm nào có thể tìm cơ hội lén hỏi cậu ta một chút.
3. Hẹn hò, ăn cơm, chuẩn bị hoa tươi, hôn môi, nếu tiến triển tốt đẹp thì có thể nếm thử phát triển “sâu hơn”.
Cái này sao…
Thẩm Lương đang định tiếp tục lật xem tiếp, thì nghe thấy hệ thống bỗng nhiên thắc mắc: [Vì sao anh phải làm như vậy?]
Thẩm Lương múa bút thành văn, đầu cũng chưa nâng lên: “Dể dạy anh ta đó.”
Có lẽ Thiệu Khâm Hàn chưa chắc là phải thích Thẩm Viêm, chờ khi anh hiểu thế nào là tình yêu thật sự, có khi sẽ tìm được người khác phù hợp hơn.
Hệ thống nếu có tay, thì bây giờ chắc đang làm động tác chống cằm: [Thế lỡ như Thiệu Khâm Hàn yêu anh thì làm sao bây giờ?]
“Cậu nghĩ nhiều quá,” Thẩm Lương cũng không để trong lòng, “Thiệu Khâm Hàn thích đóa hoa trắng dịu dàng cơ mà, có phải tôi đâu.”
Hệ thống lầu bầu: [Cứ cảm thấy như anh sẽ lại lật xe.]
Thẩm Lương nghe vậy thì động tác gõ bàn phím dừng lại, hắn chậm rãi ngước mắt, ánh mắt đằng đằng sát khí: “Ngậm cái miệng quạ đen của mày lại.”
Hệ thống không biết nhìn ánh mắt của người ta, xoay chuyển thân hình sáng lấp lánh của mình: [Tôi là viên kim cương lớn, những gì tôi nói đều trúng phóc~]
Thẩm Lương cười lạnh, phát ra một lời thế độc xưa nay chưa từng có: “Nếu lần này tao lại lật xe thì cả đời này sẽ không viết truyện cẩu huyết nữa.”
Hệ thống hỏi theo bản năng: [Thế nào, anh định đổi nghề sang viết truyện sa điêu* à?]
(*phiên âm của silly cock, nghĩ là ngu ngốc, kiểu văn hài hước, ngốc nghếch.)
Thẩm Lương: “…”