Lắc Tay Tình Yêu

Chương 16

Chương 16: Thật sự có buông tay?
Mấy ngày nữa tập đoàn Thiên Ân sẽ tổ chức lễ kỉ niệm 30 năm thành lập, mọi nhân viên của công ty rất hào hứng trông đợi vào ngày này, bởi vì sẽ được thỏa sức vui chơi, khiêu vũ , được thưởng thức các món ngon cũng như có thể giao lưu với các phòng ban để những nam thanh nữ tú có thể tìm được một nữa của mình, Ánh Khiết chỉ biết bận bịu với công việc, cho nên ngày lễ của công ty cô không có thời gian để ý đến, mấy hôm nay cô thấy cả phòng thư kí cũng như trợ lí cứ nhộn nhịp lạ thường, khuôn mặt của mọi người cứ rạng rỡ , tới giờ nghỉ trưa thì lại tụm năm tụm bảy trò chuyện rất sôi nổi, nhưng đa phần toàn nói về thời trang, cô cũng không quan tâm lắm, cứ vùi đầu vào công việc của mình. Hôm nay cũng vậy, hình như vụ việc càng ngày càng được bàn luận xôn xao và sâu xa hơn, tiếng nói ồn ào khiến cô như muôn nổ tung cả đầu, đang bực mình thì chuông điện thoại chợt reo lên, cô nhanh chóng bắt máy:

-Alô_ giọng nói mệt mỏi do làm việc quá nhiều của cô cất lên khiến người bên đầu dây ngạc nhiên.

-Này, Ánh Khiết cậu làm gì mà giọng cậu mệt mỏi thế?

-À, Tiểu Bối à, lâu quá không gặp cậu, mình không sao, tại do công việc nhiều quá thôi, mà dạo này cậu vẫn khỏe chứ, công việc thế nào rồi?_ Thì ra là cô đồng nghiệp thân thiết của Ánh Khiết, Tiểu Bối:

-Mình vẫn tốt, cậu nên làm việc ít thôi cố lấy sức mà nghỉ ngơi, đừng ép bản thân làm việc nhiều quá, không tốt cho sức khỏe đâu_ Tiểu Bối nói giọng đồng cảm, Ánh Khiết khẽ mỉm cười, rốt cuộc chỉ có cô bạn này là lo lắng cho sức khỏe của cô mà thôi, nhưng như vậy cũng rất ấm áp rồi:

-Mình biết rồi, bà lão Tiểu Bối à, cám ơn cậu.

-Ta đây mà là lão bà thì nhà ngươi chính là lão của lão bà_ Cả 2 người cùng cười lớn khi Tiểu Bối nói câu này.

-À, mà quên cậu kiếm mình có chuyện gì không_ nói chuyện nãy giờ cô mới trực nhớ ra, không biết Tiểu Bối gọi cho cô làm gì, nghe cô hỏi Tiểu Bối mới chợt nhớ:

-Aa, mình quên mất, mình định gọi hỏi cậu, ngày mốt là công ty tổ chức tiệc cậu định mặc gì để đến dự, mình đây chẳng biết mặc gì cho đẹp, định rủ cậu đi sắm đồ với mình, cậu có thời gian không?

-Khoan, khoan, cậu bảo gì cơ, công ty có tiệc gì?_Ánh Khiết ngạc nhiên công ty tổ chức lễ tiệc gì chứ, ao cô lại không biết.

-Cái gì, cậu không biết à, không phải chứ, ngày mốt là kỉ niệm 30 năm nagỳ thành lập tập đoàn Thiên Ân đó, ngày này rất quan trọng, sao cậu lại không biết được_ Con nhỏ Ánh Khiết này không biết từ nơi nào rớt xuống nữa.

-Thành lập tập đoàn , 30 năm,_ Cô lặp lại câu nói của Tiểu Bối.

-Đúng vậy_ Tiểu Bối nói.

Lúc này trong đầu Ánh Khiết, logic mới được nhập lại, thì ra mấy bữa nay cả phòng làm việc xôn xao chính là do sự việc này, cô thật sự không nhớ đến buổi lễ kỉ niệm thành lập của công ty, nếu không nhờ Tiểu Bối gọi điện nói thì cô chắc chắn sẽ đắc tội không nhỏ với các vị cấp cao trong công ty, nhất là tổng giám đốc, vì cô là thư kí của anh ta, nếu như tới buổi lễ quan trọng đó mà vắng mặt thì thật là không phải phép, lo tập trung suy nghĩ cô đã để người bên đầu dây cắn răng chịu đựng tiền điện thoại mình không cánh mà bay, nghe tiếng la lớn bên trong điện thoại Ánh Khiết chợt giật mình:

-yaaaaaaa, cậu muốn chết à, sao im re thế?_ Tiểu Bối giận dỗi nói.

-Aaa, mình quên mất, xin lỗi cậu, tại lo suy nghĩ quá tập trung nên quên mất cậu, mình thật sự không nhớ tới ngày này cũng như là buổi tiệc thành lập công ty, cám ơn cậu đã gọi điện nhắc nhở mình_ Ánh Khiết mỉm cười, ngả người ra sau ghế thở dài một cái.

-Cậu thật là, đã là thư kí của tổng giám đốc mà đầu óc cứ lơ mơ, vậy cậu có đi sắm đồ chung với mình không?_ Thiệt bó tay với cô nhóc này, đầu óc lúc này cứ như lên mây.

-Ukm, mình đương nhiên phải đi mua đồ chứ, cậu thấy mình có gì để ăn mặc cho chỉnh tề đâu, tối mai chúng ta cùng đi nha_ Đồ đạc của cô chỉ toàn ba cái áo sơ mi, quần short theo kiểu năng động, chứ làm gì có những bộ lễ phục dự tiệc sang trọng chứ.

-Ok, ngày mai mình sẽ chờ cậu sau khi tang làm_ Tiểu Bối nói nhanh vì bây giờ cũng tới lúc vào làm, không thể tiếp tục cứ lo nói chuyện mãi. Không khéo lão gồ l trưởng phòng kia lại cằn nhằn cô.

-Ok, mình biết rồi thôi bye cậu nha, mình làm việc tiếp đây_Ánh Khiết cũng nhanh chóng cúp máy điện thoại, tiếp tục công việc của mình.

Màn đêm kéo xuống, trong căn biệt thự rộng lớn, Á Luân đang chuyên tâm làm công việc, từ sáng đến tối công việc của cậu không khi nào ngừng nghỉ, cậu lại càng không có thời gian dành cho Tuyết phù, điều này làm cho cô không vui nhưng cô lại không biểu hiện ra ngoài, người thâm trầm sâu sắc như cậu sao lại không nhận ra chứ, xa nhau bao nhiêu lâu bây giờ mới có thể gặp lại cậu thật sự rất muốn dành nhiều thời gian cho cô, nhưng lại không thể bảo cô dọn về sống trong biệt thự chung với mình, vì cậu biết dù cô có là vợ sắp cưới của cậu đi chăng nữa nhưng trai chưa vợ gái chưa chồng, cô nam quả nử ở chung với nhau sẽ khiến có nhiều lời đồn không hay nhất là trong công ty.

Nhưng đó chỉ là chỉ là cái cớ bên ngoài thôi, cậu biết rõ trong lòng mình làm vậy chính là mong không để cho Ánh Khiết hiểu lầm, nhưng làm như vậy để làm gì cậu và cô đâu có gì liên quan đến nhau, bây giờ trong cậu rất hỗn loạn, cậu không biết phải diễn tả cảm giác của mình ra sao, một bên không muốn làm tổn thương Tuyết Phù vì cô chính là Tiểu Ánh Khiết cậu đã nhớ thương suốt 17 năm, một bên là Ánh Khiết cô gái khiến lòng câu tức tối khi thấy người đàn ông khác có cử chỉ thân mật với cô, cậu không biết cảm giác nào mới đúng thực tế, cái gì cũng hư hư ảo ảo khiến cậu rất khó chịu, không nghĩ đến thì thôi cứ nghĩ đến là cậu thấy nhớ tiếng nói của cô gái bướng bỉnh đó kiềm lòng không được nhấc điện thoại, tìm ngay số điện thoại của Ánh Khiết, nhưng động tác dừng lại ngay khi cậu chưa kịp ấn nút gọi vì lí trí nhắc nhở cậu không được làm như vậy. Trái tim đấu trí với lí trí như trứng chọi với đá vậy, cậu đã bỏ cuộc sau vài phút mệt mỏi, cậu chọn cách buông xuôi, ném mạnh chiếc điện thoại vào tường ánh mắt cậu trở nên lạnh giá đây chính là cách để cậu kiềm nén bản thân mình.

Cửa phòng Ánh Khiết bật mở, Tuyết Phù khuôn mặt uể oải bước vào, nghe tiếng động nhẹ Ánh Khiết chợt cựa mình tỉnh giấc, thấy người bạn thân bước vào, khuôn mặt mệt mỏi cô quan tâm hỏi:

-Tiểu Phù cậu về rồi à, sao lại về trễ vậy, nhìn cậu hình như rất mệt.

Nghe tiếng Ánh Khiết hỏi, Tuyết Phù gật đầu, im lặng một chút cô trả lời:

-Hôm nay trưởng phòng bảo mình đi bàn công việc với đối tác, buổi chiều phải phụ Á Luân làm một chút chuyện, nhìn anh ấy mệt mỏi mình không chịu được, nên đành phải giúp, cho nên mình thật sự rất mệt_ vừa dứt lời, người cô thả rự do lên nệm, sự mệt mỏi của cả ngày đã đánh gục cô.

Thấy Tuyết Phù mệt mỏi Ánh Khiết cũng không làm phiền, cô lặng lẽ nằm xuống bên cạnh, hai tay ôm chặt lấy con gấu stick nhỏ, nhưng mắt không hề nhắm lại ánh mắt lộ vẻ lo lắng, ưu tư “ Anh ấy làm việc nhiều như vậy, chắc là rất mệt mỏi không biết có biết đi ngủ sớm rồi ăn uống đầy đủ không, con người này thường không bao giờ biết lo lắng cho sức khỏe của mình” cô thật sự rất muốn hỏi thăm cậu nhưng lo ngại vì bây giờ Á Luân chính là bạn trai của bạn thân mình, cô nên kiềm nén cảm xúc của mình lại thì hơn, có lẽ Tiểu Phù không thích cô lo lắng thái quá đối với bạn trai cô ấy, cô đành nhắm mắt ngủ để không còn suy nghĩ đến những chuyện này nữa.

****

Cả không gian rộng lớn của đại sãnh Thiên Ân , hôm nay ngập tràn màu sắc của các trang phục lộng lẫy, không khí trang trọng nhưng không kém phần sôi nổi của các phòng ban, vì bữa nay những người độc thân ai cũng muốn tìm cho mình một người bạn thật ưng ý, mọi người ai cũng tới đông đủ chỉ còn chờ Viêm tổng đến thì buổi lễ sẽ được bắt đầu. Tiếng nói chuyện đang rôm rã thì đột nhiên im bật, cánh cửa lớn được mở ra, dáng người khoan thai nghiêm nghị của Á Luân đang bước vào bên cạnh còn có Tuyết Phù đang tươi cười khoát tay cậu, điều này cũng không làm cho mọi người ngạc nhiên vì chuyện xảy ra giữa hai người trong buổi họp hôm đó cả công ty đều biết, vẻ đẹp kiêu sa quyến rũ của Tuyết Phù trong bộ lễ phục lộng lẫy hôm nay càng được tô điểm thêm, khiến các cô gái đều phải ganh tị, các chàng trai gặp cô ai cũng phải rung động song song đó là bộ vest đen với chiếc áo sơ mi xanh sậm bên trong bó chặt lấy cơ ngực hoàn hảo của Á Luân càng khiến cậu trở nên soái gơn bao giờ hết, nhìn cặp đôi trai tài gái sắc bước đi bên nhau khiến mọi người thầm ngưỡng mộ, những cặp mắt luôn theo dõi sát sao từng bước đi của họ.

-WOA, thật sự nhìn tổng giám đốc và cô Quách rất xứng đôi với nhau đó_ Một cô nhân viên không kiềm lòng được thốt lên.

-Thôi đi, cậu bỏ ngay ánh mắt đó cho mình_ Cô bạn đứng kế bên đẩy tay bạn mình.

-Sao chứ, ánh mắt mình có tội gì mà phải thu lại_ Cô nv1 ngạc nhiên.

-Ánh mắt cậu nói lên, tôi rất muốn thay thế cô Quách, để được đi bên cạnh tổng giám đốc_ Cô nv2 lấy ngón tay chỉ vào ngay giữa trán cô bạn mình, rồi bật cười.

-Sao chứ???, cậu thật là, nếu mình có mơ ước đó thì cũng đã dẹp bỏ từ lâu rồi, cậu nhìn cô Quách đi, người ta đẹp và tài giỏi như vậy, mình làm sao bì kịp chứ, nên đành “ ôm mộng” thôi_ Cô nv1 giả bộ làm bộ mặt đáng thương khóc thít thít ngã vào vai cô bạn thân, rồi sau đó cả hai cô nhìn nhau mà cười lớn. Cuộc nói chuyện của ha người họ đã làm cho một người nghe thấy, khuôn mặt cô ấy trở nên trầm tư hơn bao giờ hết.

-Đúng vậy, mình làm sao bì kịp với Tiểu Phù chứ.

-Nè, Ánh Khiết, cậu đang nói gì vậy, sao không tập trung gì hết vậy, chuẩn bị nghe tổng giám đốc phát biểu kìa, woa mình thật không ngờ hôm nay lại được nhìn thấy tổng giám đốc rõ như vậy đấy, anh ấy thật đẹp trai quá chừng, ôi _ Tiểu Bối nắm chặt lấy ly rượu ánh mắt thần tượng chiếu thẳng vào Á Luân khi cậu đang bước lên bục để phát biểu sau tiếng mời của MC.

Hôm nay Tiểu Bối ăn bận nhìn rất sang trọng, bởi vì cô ấy quyết tâm phải tìm được người bạn trai hoàn hảo, ngược lại với cô Ánh Khiết chỉ diện cho mình một chiếc áo đầm không bắt mắt, nhưng điều đó không thể che đi nét đẹp thánh thiện và dịu dàng trong cô, có lẽ do cô không muốn mình nổi bật, cô thích đứng lặng trong bóng tối hơn là đối mặt với ánh sáng mờ ảo này.

-À Không có gì_ Cô nói không cho qua chuyện, ánh mắt hướng lên nhìn vào người con trai đang đứng thẳng tấp, giọng nói đều đều nhưng lạnh lùng, khiến cả đại sãnh phải im lặng khi cậu cất tiếng nói, lâu rồi cô mới có thể nhìn thẳng cậu như vậy, nhưng nó không còn gần gũi và thân thiết nữa, càng ngày cô cảm thấy khoảng cách giữa cậu và cô thật sự quá xa, đến cả khi dùng thân phận cấp trên cấp dưới để nói chuyện với nhau cũng đã không còn được tự nhiên nữa, thay vào đó là ánh mắt né tránh, không khí ngột ngạt.

-Nè, cậu hay ở gần tổng giám đốc, vậy cậu thấy anh ta là người như thế nào?_ Tiểu Bối không thể im lặng chăm chú nghe được, hiện giờ cô đang rất tò mò, muốn biết về vị lãnh đạo đẹp trai này.

-Sao cậu lại hỏi vậy_ Ánh Khiết không hiểu hỏi lại Tiểu Bối.

-Mình chỉ muốn biết thôi, cậu nói nhanh đi, anh ta là người như thế nào?_ Tiểu Bối hối thúc.

-Anh ta...anh ta cũng vẫn bình thường như mọi người thôi, tính cách rất khó gần, lạnh lùng và nghiêm khắc trong công việc, mọi việc điều phải sắp xếp đúng cách không được sai sót ở bất kì chữ số nào_ Đây là ấn tượng đầu tiên khi cô gặp cậu.

-Thật sao?, sao nhìn anh ta đẹp trai phong độ như vậy, nhưng sao lại khó khăn đến thế chứ, ôi hình tượng của anh ấy đã giảm đi ¼ trong mình rồi, thiệt là tội nghiệp cho cậu_ Tiểu Bối lắc đầuvỗ vai ra chiều đồng cảm với Ánh Khiết, nhận xét một con người quả thật không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài được.

Ánh Khiết chợt mỉm cười khi thấy thái độ của Tiểu Bối, cô bạn này là người rất lạc quan, cô ấy có thể cằm lên được thì sẽ bỏ xuống được, cô ước gì mình cũng có thể như Tiểu Bối nhưng thật sự rất khó, nhưng cô ấy đâu biết Á Luân còn rất nhiều mặt tốt khác nhưng Ánh Khiết không nói vì có lẽ khi nói ra điều đó sẽ làm cho cô rất đau lòng, cũng chính vì nó nên con tim cô bây giờ phải chịu nỗi đâu không thể xoa dịu.

Phát biểu xong Á Luân bước xuống nâng ly với các vị lãnh đạo cấp cao, Tuyết Phù đứng kế bên tỏ ra e thẹn khi được các vị ấy khen cô rất xinh đẹp và xứng đôi với cậu, những lời nói đó cô biết đó chỉ là nịnh nọt nhưng khi nghe thấy vậy cô cũng rất hài lòng vì nghĩ rằng đến các vị ấy còn phải kiên nể mình, cô liếc nhìn Á Luân nghĩ thầm “ con mồi này mình nhất định sẽ không buông tha”.

-Chào Viêm tổng, tôi tới trễ rồi, thật xin lỗi_ Giọng nói kèm theo nụ cười lớn của ông chủ tập đoàn Khải Đình khiến Á Luân quay người.

-Chào Bạch tổng, thật vinh hạnh quá_Cậu nhanh chóng quay lại, nở một nụ cười xã giao, bắt lấy tay Bạch tổng, đây là ông chủ của đối tác quan trọng nhất của công ty cho nên càng không được coi thường.

Trong thấy người đàn ông lớn tuổi, nhưng rất có phong độ, cả người hiện lên sự sang trọng, cùng với sự đón chào nồng nhiệt của Á Luân, Tuyết Phù dường như co trực giác người đàn ông này không phải hạng tầm thường, cô dù sao cũng sẽ trở thành phu nhân tổng giám đốc vai trò cũng không nhỏ, nhưng vẫn phải củng cố thêm địa vị cho mình, nên nhanh chóng chào hỏi Bạch tổng để tạo thêm ấn tượng tốt cho ông _ Chào Bạch tổng, rất hân hạnh được biết ông.

Nhìn người phụ nữ quyến rũ trước mặt đang mỉm cười chào mình, Bạch tổng chợt dừng lại khó hỉu nhìn Tuyết Phù nhưng cũng không lâu ông gật đầu hỏi_ Cô đây là..?

-À, đây là Quách Tuyết Phù, là nhân viên tài năng của công ty_ Á Luân nhanh chóng giới thiệu cô với Bạch tổng.

-À, chào cô Quách_ Bạch tổng tiếp lời, sau đó ông như chợt nhớ ra điều gì liền quay lại hỏi Á Luân:

-Mà, hôm nay sao tôi không thấy thư kí Tiêu, cô bé đáng yêu đó ở đây vậy_ Thật kì lạ nãy giờ ông đếm sao không thấy cô ấy ra chào hỏi, thật sự ông có ấn tượng rất tốt với cô bé đó, rất đáng yêu và thật thà.

Nghe ông hỏi đến Ánh Khiết, Tuyết Phù chợt ngừng mỉm cười, khuôn mặt tối sầm lại, tại sao vào buổi tiệc này cô vẫn còn nghe đến cái tên ấy chứ, thật khiến người ta bực mình.

-Cô ấy chắc đến ...._ Á Luân định nói Ánh Khiết có việc bận nên đến trễ nhưng không biết vì sao cậu hình như thấy được cô đang đến gần, lại còn nở nụ cười thuần khiết khiến tim cậu như đập càng nhanh hơn, giống như có một luồng điện cực mạnh đang chạy trong người cậu, lâu lắm rồi mới được nhìn thấy khuôn mặt của cô gần như vậy, thật sự nó đã gầy đi chút ít.

-Chào Bạch tổng, hình như tôi nghe thoáng đâu đây ông đang nhắc đến tên tôi_ Cô cười nhẹ cúi đầu chào.

-Haha, cô bé này rất lanh lợi, tôi quả thật đang nhắc đến cô lâu quá không gặp, cô cũng đẹp ra nhiều đấy_ Cả hai người cùng cười lớn vì câu nói của ông.

Đang trò chuyện với Bạc tổng, Ánh Khiết như chợt nhớ ra điều gì đó liền quay lại gật đầu chào Á Luân, và cười nhẹ với Tuyết Phù, nhìn thấy hai người bên nhau tim cô như thắt lại nhưng vẫn cố nở nụ cười.

-Chào tổng giám đốc, Tuyết Phù hôm nay trong hai người rất xứng đôi đó, chừng nào có rượu mừng nhớ đừng quên tôi.

-haha, thật sao? Tôi đây chắc cũng phải chuẩn bị phong bì đỏ thật lớn rồi_ Bạch tổng nói đùa.

Á Luân nín lặng không nói ra một câu nào, cũng như không có phản ừng gì, ánh mắt cậu cứ mơ hồ xa xăm khiến Tuyết Phù đứng bên cạnh ngượng cả người, đành phải lên tiếng_ Chắc chắn rồi.

Câu nói của Tuyết Phù như đang muốn nhấn mạnh với Ánh Khiết, cô chắc chắn sẽ là vợ của cậu, và Ánh Khiết sẽ không có bất kì một cơ hội nào, nghe thấy vậy, mọi người cũng cười mỉm cho qua. Cả kháng phòng như lắng động lại khi tiếng nhạc khiêu vũ vang lên, tất cả các cặp đôi đang dắt nhau ra giữa sãnh để chuẩn bị khiêu vũ cùng nhau, tiếng nhạc cất lên đã đưa Á Luân thoát ra khỏi cái nhìn xa xăm của cậu, nhanh chóng nắm tay Tuyết Phù cùng ra nhảy, thật sự cậu không thích khiêu vũ nhưng là một CEO của Thiên Ân cậu buột phải nhảy.

Trong lúc Á Luân nhảy, ánh mắt Ánh Khiết luôn hướng về cậu, dường như nó chưa bao giờ rời khỏi thân ảnh đó,một ánh mắt chứa một nỗi buồn không tên, nhưng mọi chuyện không bao giờ được như ta ước nguyện, có bắt đầu ắt sẽ phải có kết thúc, cô thật sự không muốn nhưng vì hạnh phúc của những người cô yêu thương nhất, cho nên cô phải tự mình tạo ra một kết thúc không mấy nhẹ nhàng cho bản thân mình. Cô thở dài nắm chặt uhai tay hít một hơi thật sâu, rồi từ từ thở nhẹ, cô nhanh chóng cất bước thật nhanh ra khỏi buổi lễ, có lẽ lần này cô thật sự đã hạ quyết tâm, bước ra khỏi nơi này, rời xa Thiên Ân, cũng chính là rời xa Á Luân, có lẽ sẽ tốt cho tất cả mọi người trong đó có cả cô.

-Áaaaaaaaaaa_ Lo chạy nhanh, tâm trí lại không để ý đến xung quanh đã khiến cô va phải một người phục vụ, do không giữ được thăng bằng cho nên cô ngã xuống nền đại sãnh khiến cho một phần tay bị trẹo do phải chống đỡ xuống đất, khiến mọi người giật mình tất cả sự chú ý đang dồn về phía cô.

Nghe tiếng la quen thuộc, Á Luân lập tức dời ánh mắt đảo khắp xung quanh để tìm, làm cho Tuyết Phù ngạc nhiên, khi cậu trông thấy Ánh Khiết đang nằm trên ền đại sãnh khuông mặt lộ vẻ đau đớn, lí trí không giữ được nữa, nó thôi thúc cậu chạy nhanh đến bên cô, cậu nhanh chóng buông tay Tuyết Phù bước nhanh về phía Ánh Khiết, không nói một lời lập tức cúi xuống đỡ cô đứng dậy, không để ý đến ánh nhìn của mọi người cậu lên tiếng hỏi :

-Em có sao không?

-Viêm tổng, tôi...tôi không sao, cám ơn anh_ nghe cậu hỏi, Ánh Khiết bối rối, nhìn thấy tình thế xung quanh, cô nhanh chóng đứng lên tránh xa khỏi vòng tay của cậu, rồi sau đó bước đi nhanh qua mặt cậu, cô thật sự rất muốn né tránh khuôn mặt này.

-Em lại tránh mặt tôi lần nữa_ giọng nói của cậu cất lên là lúc nước mắt cô không kiềm được mà rơi xuống “ không phải em muốn tránh mặt anh nhưng là do định mệnh không cho chúng ta nhìn thấy nhau” vừa bước đi cô vừa nói thầm trong lòng, phía trong mọi người nhìn theo bàn tán to nhỏ, nhưng mọi thứ không làm ảnh hưởng tới bước chân của cô nó cứ tiếp tục bước đều ra khỏi đại sãnh nó đang dẫn đường cho cô bỏ trốn tất cả, mọi thứ trong đó bao gồm cả tình yêu...