Chương 15: Ân nhi là mái ấm hạnh phúc
Dáng vẻ ân cần của người con trai hòa quyện với ánh mắt dịu dàng tràn đầy cảm xúc hoang mang của cô gái, khiến cả căn phòng rộng rãi trở nên mong lung, huyền ảo. Các ngón tay của Á Luân nhẹ nhàng lướt qua vết bỏng trên tay Ánh Khiết kéo theo cả sự ôn nhu hiếm có của cậu, lúc tay cậu không cẩn thận đυ.ng mạnh vào vết bỏng, khiến cô đâu rụt nhẹ tay lại, hai hàng chân mày của cậu liền nhíu chặt lại, cùng với hành động đó cậu lại điều chỉnh lực tay của mình, cố gắng không đυ.ng mạnh vào vết thương.Nếu trên đời này có người ngu ngốc không thể diễn tả nổi, thì người đó chính là Ánh Khiết cô đây, cố dặn lòng không được động lòng, không nhớ, không yêu cậu. Nhưng tại sao trái tim nhỏ bé, mong manh này lại không hề nghe lời cô, cảm giác đau cũng đã trải qua rồi , đau đến nổi muốn bức người ta vào chỗ chết nhưng tại sao cô không thể từ đó mà từ bỏ, càng muốn tránh xa cậu thì lại càng muốn tiến tới gần hơn, gần hơn nữa, cảm giác yêu đương phương thật sự rất khó chịu, nghĩ đến đây cô chợt chế giễu mình bằng một cái nhếch môi cay đắng.
-Cô còn có thể cười?_ Câu hỏi đột ngột của Á Luân khiến Ánh Khiết giật mình, nhìn lên thì đập vào mắt cô là một cái nhìn đầy khó chịu.
-Dạ?_ Cô đáp trả bằng một câu lắp lửng, không để ý đến sự bối rối của cô, cậu tiếp tục:
-Tay băng xong rồi, vết thương vẫn còn mới, đừng để nó tiếp xúc với nước, nếu cô không muốn sẽ sống chung với sẹo suốt đời.
-Oh, vâng, tôi biết rồi, cám ơn tổng giám đốc khôn còn việc gì nữa tôi xin phép ra ngoài làm việc đây_ Đầu cô có vấn đề mới ở lại đây lâu, đứng cùng chung một căn phòng, cùng thở chung một bầu không khí ngột ngạt, lại còn cái nhìn khó chịu của anh ta, cô không nhanh chóng thoát khỏi đây càng sớm càng tốt thì sẽ tiếp nhận một kết thúc không có hậu rồi chính là cô bé Quàng Khăn Đỏ không cứu được bà của mình, ngược lại bản thân thế nào cũng trôi vào bụng của con sói thôi. Nói dứt lời cô liền xoay bước ra ngoài, chợt đâu có một giọng nói cất lên như tạo cho căn phòng một cơn gió đông từ hướng Bắc thổi về:
-Tại sao lại tránh mặt tôi?_ Câu hỏi đơn giản nhưng khó trả lời của Á Luân, khiến cô dừng bước.
-Tôi...làm sao dám tránh mặt tổng giám đốc chứ, chắc có sự hiểu lầm ở đây chăng!_ Cô cố nặng ra một nụ cười giả, quay lại nhìn cậu, đùa sao, nếu nói ra là thật thì cô đây chắc tiêu mất, thì ra lâu nay anh ta vẫn để ý đến chuyện này.
-vầy à?_ Cậu điềm tĩnh hỏi lại như không cần câu trả lời, trong ánh mắt thoáng một vẻ dao động tràn ngập sự khó hiểu, không nói thêm gì nữa, thân ảnh cao lớn vẫn đứng đó, nhưng bên cạnh toát lên một nét đơn độc. Thấy cậu không nói gì nữa cô nhanh chóng cúi chào, lặng lẽ bước ra cửa.
-Cô về nhà nghỉ ngơi đi, tay bị thương không được cử động nhiều, công việc của cô để thư kí Châu xử lí_ Câu nói đầy sự quan tâm của cậu khiến chân cô chậm một nhịp, nhưng vẫn không thể dừng lại, bởi vì lí trí nhắc cô rằng “ dừng lại chính là tổn thương”, cô chỉ khẽ gật đầu bước thật nhanh, tiếng cửa vang lên tuy rất nhẹ nhàng nhưng thật sự nó là một nổi giằng xé dữ dội. Nó như một tấm màng tuy mỏng nhưng có thể ngăn cách cả hai thế giới, bên ngoài là nổi day dứt và tiếc nuối đến rơi nước mắt, bên trong lại là thế giới nội tâm đầy phức tạp, rất muốn nắm giữ nhưng lại không thể, người ta nói tình yêu là một liều thuốc tinh thần, chúng ta có thể vui hoặc đau khổ cũng chính do nó mà ra.
****
Hôm nay là chủ nhật, cô nhi viện Ân Nhi có một hoạt động mang tính thể chất và tình nguyện chính là “ TỔNG VỆ SINH”, hoạt động này được tổ chức thường niên, mỗi tháng sẽ được làm vào ngày chủ nhật của tuần cuối, với sự nhiệt liệt tham gia của tất cả các thành viên trong cô nhi viện.
-Nào, các em đã sẵn sàng chưa?_ Tiếng nói của Ánh Khiết vang lớn, hòa theo nó là một âm lượng đồng thanh tạo nên một khí thế hùng hồn của các em nhỏ:
-Rồi ạ.
-Vậy thì chúng ta......bắt đầu thôi nào_ Cô hô lớn, nở một nụ cười thật tươi với các em, sau tiếng hô là khung cảnh tất cả các em nhỏ cùng Ánh Khiết bắt tay vào công việc, dọn dẹp mái ấm của chính mình là công việc mà tất cả mọi người ở Ân Nhi rất thích.
Mọi người đang chăm cú làm vệc thì trước cổng cô nhi viện xuất hiện một chiếc xe BMW mui trần nhìn rất sang trọng, ai cũng nhìn ra trên khuôn mặt điều mang nét ngạc nhiên, không biết là ai đến, cửa xe chợt mở, theo sau đó là một người con trai đeo kính râm dáng người rất cao, đang dần dần tiến lại phía mọi người càng lại gần thì càng phát hiện cậu ấy rất đẹp trai, Ánh Khiết là người phản ứng đầu tiên:
-Ngạo Khuyển, sao anh lại đến đây?_ Thì ra là Ngạo Khuyển, hôm nay cậu ta rãnh rỗi lắm sao, cư nhiên lại đến cô nhi viện làm gì chứ, cô nhăn mặt khó hỉu, Ngạo khuyển bước đến bên cô, bỏ cái kính râm ra, nở một nụ cười tươi rói cộng với cái ánh nắng mặt trời khiến mọi cười chói mắt vô cùng, cậu nhanh chóng cúi đầu chào các sơ, rồi nhìn Ánh Khiết chậm rãi nói:
-Hôm nay tôi được nghĩ ngơi thư giãn để chuẩn bị cho buổi lưu diễn sắp tới, nhưng lại tự nhiên thấy nhớ đến cô bé ngốc nghếch em đây nên liền không ngại trời nắng nóng mà lao xe nhanh đến đây em có cảm thấy may mắn không?_ Cậu nói xong liền cười thật lớn.
-Khoát loát, anh thôi đi tôi đây được anh nhớ đến không biết là may mắn hay là họa vô đơn chí nữa_ Cô vừa nói, vừa lấy hai bàn tay ôm chằm lấy khỉu tay vuốt liên tục, thật là kinh người.
-Em thật sự làm tôi rất đau lòng đó_ Khuôn mặt cậu mếu máo, hai mắt nhắm lại tạo hướng đau khổ tột độ.
-Trẻ con, anh đến có việc gì?_ Cô khinh thường thái độ của cậu.
-Đến tìm em đi chơi, có được không_ Nghe cô hỏi lại, cậu liền nhanh nhảu trả lời.
-Không.
-Reason?_ Nghe cô trả lời thẳng thừng, cậu ngạc nhiên đến độ nuông ra một câu tiếng anh, sao lại có người con gái như thế chứ, không phải các cô gái đều thích đi chơi với cậu sao, sao cô gái này lại từ chối với vẻ mặt bình thản vậy.
-I’m very busy.
-Em bận gì chứ?_ Cậu đang rất bực mình nói thế nào cô cũng đáp trả lại được.
-Anh không thấy tôi đang phụ các sơ, dọn dẹp cô nhi viện sao?_ Sao anh ta dai thế không biết, cô khó chịu.
-À, thì ra là vậy_ Cậu nhìn xung quanh thấy mọi người đang chăm chú nhìn mình ra vẻ khó hiểu, liền nhanh chóng nảy ra một ý, vừa có thể ở gần cô và còn có thể gây thêm điểm trong mắt mọi người ở đây, cậu liền bước lại gần các sơ nói lễ phép:
-Con chào các sơ, còn là Ngạo Khuyển, là bạn của Ánh Khiết, hôm nay con nghe cô ấy nói, cô nhi viện đang dọn dẹp, nên sẽ có mấy công việc nặng nhọc cần đến đàn ông làm, nên con mạng phép qua đây giúp đỡ mọi người một tay có được không ạ.
-Gì chứ???_ Ánh Khiết bàn hoàng nhìn cậu la lớn, cậu ta nói cái quái gì vậy chứ, sao cô nghe hìnnh như trong lời nói có ẩn chứa âm mưu gì đó. Nghe cô lớn tiếng, mọi người tròn mắt ngạc nhiên, sơ Phương Tâm là người định thần nhanh nhất, liền bước lên hỏi:
-Con làm gì mà la lớn thế?.
-Con..._ Ánh Khiết không tìm được lời giải thích, nên cứ ngập ngừng, sơ Phương Tâm không để ý đến cô nữa, quay qua nhìn Ngạo Khuyển nói:
-Thì ra là cậu, đã là bạn của Tiểu Khiết coi như đã là người nhà hết, hôm nay quả thật cô nhi viện đang dọn dẹp, đồ đạt rất nhiều, co cậu qua giúp đỡ thật sự rất tốt.
-Thật sao, vậy con cám ơn sơ, bây giờ con làm gì ạ_ Được sự đồng ý của bà, cậu rất vui, liền xoăn tay áo, chuẩn bị bắt tay vào công việc.
-Cậu cứ qua hỏi Tiểu Khiết, nó sẽ hướng dẫn cho cậu_ Bà chỉ tay về phía Ánh Khiết còn đang khoanh tay đứng nhìn hai người nói chuyện nghe bà nhắc đến việc mình phải chỉ dạy cho cái tên khoát loát kìa liền hả họng:
-Cái gì, sao lại là con.
-Không là con chứ là ai nữa, không nói nhiều, làm công việc nhanh lên_ Con bé này hôm nay sao tính cách lại trở nên xấu như vậy chứ, bà thật không hiểu nổi.
-Thấy chưa, sơ bảo, em chỉ công việc cho tôi kìa_ Ngạo Khuyển bước lại gần nói nhỏ vào tai của cô, biểu cảm như đang chọc tức.
-Anh.....Được anh muốn làm chứ gì, tôi ...sẽ...tận...tình...chỉ ...Bảo_ Cô vừa nói vừa bẻ tay răn rắc, cậu thấy vậy tự nhiên cảm thấy có một luồng khí hành hạ xuyên thẳng qua người.
-Uhm, cám ơn em, bây giờ anh làm gì đây?_ Cậu cười miễn cưỡng, lắng tai nghe cô chỉ đạo công vệc cho mình.
-Bây giờ anh khiêng hết đống đồ đó lên trên lầu 2, ở bên phải có một căn phòng lớn anh cứ để hết vào đó, trước mắt là vậy đi chừng nào anh xong hết rồi tôi sẽ giao việc tiếp cho anh_ Cô chỉ tay mình về phía một đống thùng lớn chất cao như núi cho cậu thấy, coi lần này anh có mệt chết hay không.
-Hả, cả đống đó sao?_ Trời đất, cậu nói mình không khỏe cũng không đúng, nhưng với đống đồ đó chừng nào mới khiêng xong.
-Đúng, anh có vấn đề gì sao?_ Hay lắm, cô rất thích biểu hiện này, nếu cậu không làm nổi thì có thể ra về, trả lại không khí trong lành cho cô làm việc.
-Không...không có vấn đề gì_Người ta nói, muốn theo đuổi một thứ gì đó thì phải tốn công tốn sức, sức cùng lực kiệt, thì mới có thể đạt được, cậu bây giờ muốn theo đuổi hạnh phúc của mình thì điều này chưa đáng là bao.
-Tốt, bây giờ anh bắt đầu làm việc đi_ Cứng đầu à, để cô coi hắn ta còn chịu đựng được bao lâu.
Ngạo Khuyển nhanh chóng lấy từng thùng đồ khiêng lên trên tầng hai, mọi người đều chăm chỉ làm công việc của mình, cô nhi viện Ân Nhi nói về vật chất thì thiếu, chứ nói về tình thương và sự hòa đồng, vui vẻ mà mọi người dành cho nhau thì không bao giờ thiếu. Các em nhỏ không làm được những việc nặng nhưng rất nhiệt tình giúp đỡ các sơ và Ánh Khiết rửa sạch các món đồ chơi, cũng như lâu sạch các cầu tuột hoặc xích đu trong khu vui chơi của chúng, không khí rất náo nhiệt. Sau khi xử lí xong đống đồ đó, rên người Ngạo Khuyển toàn là mồ hôi, nhưng nụ cười trên mặt cậu chưa bao giờ bị che khuất bởi mệt mỏi, cậu nhanh chóng chạy lại hòa mình vào các em nhỏ, cùng các em dọn dẹp lại, cùng nghịch nước mang lại cho các em rất nhiều tiếng cười.
-Nào, các em có muốn thấy người nước không_ Cậu nói lớn thêm vào đó và ánh mắt tinh nghịch nhìn các em nhỏ một lượt, ra hiệu nhìn về Ánh Khiết đang tới một cây xanh gần đó, các em rất thông minh hiểu được ánh mắt của cậu liền hô lớn:
-Dạ muốn_ Sau tiếng đồng thanh đó cả đám người trong đó thành phần chính gồm có các em nhỏ của cô nhi viện Ân Nhi và đội trưởng tài ba Ngạo Khuyển đã đồng loạt bắn nước vào người Ánh Khiết, khiến cô giật mình, la lớn:
-Yaaaaaaaa, các em sao lại bắn nước vào chị, lại còn cả anh nữa, mọi người muốn chết phải không, được rùi tôi sẽ ... một mình chống chọi_ Cô nhanh chóng giơ ống nước mình đang cầm trên tay, xịt hết vào một hàng người trước đó, tất cả cười lớn xong rồi bước vào một trận đánh thủy quyết liệt, các sơ nhìn ra đám lộn xộn đó không khỏi mỉm cười lắc đầu, thật là con nít.
Không có gì trôi lẹ hơn thời gian, mới đó đã đến chiều, mọi công việc dường như đã xong, cô nhi viện lại trở nên trong lành như thường, ánh tà chiều bao trùm cả nơi đây, tạo cho người ta một cảm giác bồi hồi, bâng khuâng. Trên chiếc xích đu lớn, Ngạo Khuyển đang nhắm mắt hít thở cảm giác thanh bình nơi đây, đã rất lâu rồi cậu chưa bao giờ được tận hưởng cảm giác vui vẻ thoải mái như thế này, đột nhiên có một cánh tay trắng nhỏ, đưa một lon nước hoa quả chìa đến trước mắt cậu, ánh mắt dời lên trên thì thấy Ánh Khiết đang đứng kế bên, cậu nở nụ cười ngọt ngào nhanh chóng nhận lấy lon nước, khẽ nói:
-Cám ơn em_ Nói xong, cậu lấy tay vỗ nhẹ chỗ ngồi kế bên, ý bảo cô ngồi xuống, hiểu được hành động này Ánh Khiết nhẹ nhàng ngồi xuống.
-Không cần cám ơn, người nói cám ơn phải là tôi mới đúng, hôm nay anh đã giúp chúng tôi rất nhiều, thành thật cám ơn anh.
-Cách nói chuyện này không giống em thường ngày chút nào_ Cậu nhìn thẳng vào cô, nói một cách chắc chắn, sau đó thì bật cười, cô ấy trở nên dịu dàng thế này thật là thích.
-Kệ tôi, anh cười gì chứ_ Cái tên đáng ghét này, mới thấy dễ thương chút xíu, bây giờ lại bộc phát nữa rồi, tức chết mà. Thấy cô tức giận cậu càng thích thú, nhưng không đùa nữa, ánh mắt cậu chuyển hướng nhìn về phía xa hướng ánh mặt trời đang lặn, không khỏi nén được cảm xúc trong lòng mình:
-Ở nơi đây thật sự rất đẹp, em thật sự rất hạnh phúc đó cô bé_ Cô ngạc nhiên trước lời nói của cậu, nhiều người thường tỏ ra tội nghiệp cho cô khi biết cô sống ở cô nhi viện, nhưng cậu ta thì nói đây chính là hạnh phúc, hiểu được sự ngạc nhiên trong cô cậu lại tiếp tục nói:
-Con người ta, khi sinh ra không thể lựa chọn được gia cảnh hay cha mẹ của mình, có người thì có đầy đủ tất cả, có người thì không, nhưng có ai biết được nỗi khổ của những người có cha mẹ đầy đủ nhưng không được họ quan tâm là như thế nào không, còn em dù là một cô nhi nhưng sống trong sự yêu thương của mọi người ở đây thì thật sự rất hạnh phúc rồi còn gì_ Cậu vừa nói trong mắt vừa chứa một tia u buồn.
-Đúng quả thật tôi rất hạnh phúc_ Cô mỉm cười khi nhớ đến sự quan tâm và yêu thương của mọi người ở đây dành cho mình, cô không có cha mẹ nhưng bù lại cô có một đại gia đình rất ấm áp.
-uhm bởi vậy, em phải chia sẽ hạnh phúc ấy cho tôi một chút, đừng có nhăn mặt chề môi khi thấy các em nhỏ yêu thương tôi hơn em_ Cậu nói một cách nghiê túc nhưng không khỏi khiến cô bật cười:
-Hứ ai bảo chứ, các em nhỏ thương tôi hơn.
-Lại thế nữa rồi, haha, nhưng thôi tôi đại nhân đại lượng không chấp nhất em_ Cậu cười lớn khi thấy tính trẻ con của cô.
-lại khoát loát_ Cả hai cùng cười, khoảng cách giữa họ hình như ngày càng rút ngắn thì phải.
-Thôi tôi phải trở về rồi, chuẩn bị cho ngày mai đi lưu diễn có thể khoảng nữa tháng không gặp em, nhưng khi trở về nhất định em phải dành một bữa đi chơi với tôi đấy, còn lon nước này coi, tôi để dành làm kỉ niệm, tạm biệt_ Cậu xoay xoay nhìn lon nước trên tay mỉm cười rồi vẫy tay tạm biệt cô.
-Bye bye, chúc anh có buổi lưu diễn thành công_ Ánh Khiết nhìn theo thân hình cao ráo kia, nói lớn, thấy cậu giơ tay ra kí hiệu ok, cô cũng mỉm cười nhẹ theo.
Chiếc xe nổ máy, phóng nhanh trên đường, cô cứ nhìn chiếc xe cho đến khi nó khuất sau cua quẹo, lần đầu tiên có một người khiến cô bật cười nhiều đến thế, nhớ đến từng thời gian mà cô với cậu gặp thật sự cậu đã giúp cô rất nhiều, không biết cậu nghĩ như thế nào nhưng đối với cô bây giờ cậu chính là một người bạn, cô xoay người bước vào trong, từng nhịp chân nhẹ nhàng đồng hành cùng với ánh nắng ngày càng nhạt dần của hoàng hôn...