Edit by NHT Chang
------------
Sau khi kết hôn, Thái tử có thể nghỉ ngơi ba ngày, vì vậy hôm nay không cần phải lên triều. Khi Liễu Ngâm đến đại sảnh dùng bữa, chỉ thấy đã có một người ngồi đó, bàn đầy các món ăn ngon, các cung nhân xung quanh đều cúi đầu yên lặng chờ.
Người đàn ông mặc áo bào trắng thêu hình rồng, eo đeo đai lưng mây vàng, cả người tỏa ra vẻ thanh cao, Liễu Ngâm lén nhìn vài lần, thầm thở dài, người này thật sự đẹp không chê vào đâu được. Nếu không phải nàng kiên định, suýt chút nữa đã đi theo vết xe đổ của nguyên chủ.
Ngồi xuống cạnh bàn dài, có lẽ do nhớ đến chuyện đêm qua, nàng hơi không tự nhiên, lặng lẽ cầm đũa lên tự múc cho mình một bát cháo, sau đó gắp một chiếc bánh bao và cắn một miếng.
Ăn mà không nói, trong đại sảnh rất yên tĩnh, khác với người đàn ông thong thả, cô gái ăn rất nhanh, các cung nữ đều cúi đầu nhịn cười, Thái tử phi quả nhiên thô lỗ như lời đồn.
Thông thường các cô gái khuê phòng chỉ ăn nửa bát cơm, mỗi lần chỉ gắp vài hạt cơm bỏ vào miệng, điều này Liễu Ngâm không bao giờ làm được, chẳng còn cảm giác gì khi thưởng thức món ngon, như vậy ăn còn có ý nghĩa gì?
Nhìn thấy đĩa bánh lại vơi đi một miếng, Tần Nghiêm đột nhiên nhìn về phía cô gái đối diện, đôi môi đỏ mọng của nàng mở ra rồi đóng lại, nuốt nửa miếng bánh, hai má phồng lên, ánh mắt nàng vẫn chăm chú nhìn đĩa bánh còn lại.
Nhận thấy có ai đó đang nhìn mình, Liễu Ngâm lén ngẩng đầu lên, bất ngờ chạm phải ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông, nàng khựng lại, vội vàng uống một ngụm nước, nghiêm túc giải thích: "Ta chỉ ăn nhiều hơn một chút so với các cô gái khác thôi, nhưng ta không béo lên đâu."
Để chứng minh điều đó, nàng lập tức kéo tay áo lên, để lộ một cổ tay mảnh mai trắng nõn. Ánh mắt người đàn ông lóe lên, rồi nhanh chóng liếc sang bên cạnh, Tiểu Lộc Tử phía sau vội cúi đầu không dám nhìn.
"Thường ngày không có việc thì đừng đi lung tung." Hắn nói bình thản.
Nghe vậy, Liễu Ngâm vội gật đầu, "Nếu có đi thì ta cũng chỉ đến chỗ cô mẫu, sẽ không đi lang thang trong Đông Cung."
Nói đến đây, không biết nghĩ đến điều gì, nàng đột nhiên di chuyển ghế đến gần hắn, khéo léo gắp một miếng bánh đặt vào đĩa của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn ngượng ngùng, "Cái đó... hôm nay có vài cung nữ không tôn trọng ta, ta có thể đưa họ đến Thận Hình Ty không?" Giọng nàng nhỏ nhẹ, đôi mắt sáng trong nhìn chằm chằm vào hắn.
Liếc qua miếng bánh nàng vừa gắp, hắn không vội vàng, từ tốn nếm thử một miếng, giọng nói nhẹ nhàng: "Những chuyện nhỏ như vậy không cần báo với ta."
Nghe vậy, tất cả nô tài trong sảnh đều run rẩy, cứ ngỡ Thái tử phi chắc chắn không được sủng ái, không ngờ Thái tử điện hạ lại để nàng tự quyết. Chỉ có Tiểu Lộc Tử cúi đầu với ánh mắt phức tạp.
Nghe lời hắn nói, Liễu Ngâm càng vui vẻ gắp thêm đồ ăn cho hắn, cười ngọt ngào: "Ta đã biết Thái tử ca ca là người thấu tình đạt lý nhất."
Người đàn ông không nói gì, để nàng một mình líu lo không ngừng.
Sau khi dùng xong bữa sáng, vì lúc này triều chưa kết thúc, hai người chỉ có thể đến Trường Xuân Cung để thỉnh an. Trước đây nàng chỉ có thể lén lút vào Đông Cung, giờ đây được chính thức ra vào nơi này, tâm trạng Liễu Ngâm thật sự phức tạp, cuộc đời đúng là lên voi xuống chó.
Trang phục của Thái tử phi vô cùng phức tạp và rất rộng rãi, Liễu Ngâm không quen với kiểu dáng này. Đi trong Ngự Hoa Viên đông đúc, không ngừng có cung nhân bước đi vội vã lướt qua, đến lần thứ năm nàng phải chỉnh lại váy áo, cuối cùng nàng quyết định khi về sẽ yêu cầu Cục Chế Y phục may cho mình vài bộ mới. Mấy bộ cô mẫu tặng kiểu dáng quá nghiêm trang, màu sắc cũng chẳng đẹp.
Nhìn người đàn ông đi trước với những bước chân vững chãi, không biết nghĩ gì, Liễu Ngâm liếc quanh một vòng, đột nhiên bước lên hai bước, lén lút chìa tay ra, từ từ nắm lấy bàn tay thon dài ấy.
Ánh mắt Tần Nghiêm hơi lay động, nhưng hắn không quay đầu lại, gương mặt góc cạnh vẫn giữ vẻ lạnh lùng, điềm tĩnh.
Thấy hắn không phản ứng, Liễu Ngâm cũng lớn gan nắm tay hắn, nghiêm túc đi theo sau, giả vờ như không có chuyện gì.
Dù là hôn nhân hình thức, nhưng nàng phải tỏ ra như thể mình và Thái tử rất ân ái, nếu không cha mẹ nàng chắc chắn sẽ lo lắng cho nàng.
Tiểu Lộc Tử và Tế Vân phía sau đều nhìn nhau, mỗi người có tâm tư riêng. Những cung nhân khác cũng không khỏi ngạc nhiên, chẳng phải Thái tử rất ghét Thái tử phi sao?
Khi đến Trường Xuân Cung, Hồng Hạnh đã đứng đợi ở đó, thấy tiểu thư và Thái tử đến tay trong tay, lập tức vui mừng chạy vào thông báo.
Liễu Ngâm cũng nhanh chóng buông tay hắn ra, cùng nhau vào nội điện, chỉ thấy Hoàng hậu đang ngồi trên ghế mềm pha trà, khi nhìn thấy hai người, ánh mắt lập tức tràn ngập niềm vui.
"Nhi thần thỉnh an mẫu hậu." Tần Nghiêm cúi đầu hành lễ.
Liễu Ngâm đứng bên cạnh, có chút khó khăn, cho đến khi tất cả ánh mắt đổ dồn về phía mình, nàng đỏ mặt cúi đầu hành lễ, "Thần thϊếp... thỉnh an mẫu hậu."
Giọng nàng nhẹ nhàng, hiếm khi thấy nàng xấu hổ như vậy, ánh mắt Hoàng hậu càng thêm vui vẻ, "Mau đứng lên đi, nhìn con hôm nay ngoan ngoãn như vậy, bản cung còn thấy không quen."
Lúc này Hồng Hạnh cũng dâng lên một tách trà nóng, Liễu Ngâm đỏ mặt nhận lấy, rồi đưa cho Hoàng hậu, "Mẫu hậu dùng trà."
Khuôn mặt trắng nõn của nàng đã ửng hồng, đôi mắt sáng trong cũng không ngừng lóe sáng. Tần Nghiêm thoáng nhìn nàng, sau đó từ từ dời ánh mắt đi.
"Đứa trẻ ngoan."
Hoàng hậu mỉm cười nhận lấy tách trà, nhấp một ngụm, rồi ra hiệu cho cung nữ bên cạnh, người này lập tức mang lên một chiếc hộp, Liễu Ngâm ngẩn ngơ không biết có nên nhận hay không.
"Đây là vật Hoàng thượng tặng bản cung khi ta được phong hậu, nay ta tặng lại cho con." Hoàng hậu mỉm cười mở chiếc hộp, bên trong là một chiếc vòng ngọc bích trong suốt.
Cảm thấy những lời này có ý sâu xa, Liễu Ngâm không tự chủ nhìn sang người bên cạnh, nhưng hắn vẫn giữ vẻ điềm tĩnh như thường lệ, không lộ chút cảm xúc nào.
"Thứ quý giá như vậy, thần thϊếp không dám nhận." Nàng cúi đầu nói.
Nhìn thấy cháu gái đã thay đổi hoàn toàn, ánh mắt Hoàng hậu thoáng nét sâu xa, cuối cùng kéo tay nàng, đích thân đeo chiếc vòng lên, chiếc vòng ngọc bích trong suốt làm nổi bật làn da trắng nõn.
"Nếu không tặng con thì tặng ai?" Bà vừa nói vừa liếc nhìn Tần Nghiêm, "Bản cung hiện tại không mong muốn gì nhiều, chỉ cần hai con sống hòa thuận là đủ."
Liễu Ngâm định giả vờ im lặng, nhưng nghĩ lại mình cũng nên thể hiện chút thái độ, liền nhanh chóng nói đầy quyết tâm: "Mẫu hậu yên tâm, Ngâm Nhi nhất định sẽ làm tròn trách nhiệm của một Thái tử phi hiền thục."
Thấy nàng nghiêm túc, Hoàng hậu cũng bị nàng chọc cười, rồi nhìn Tần Nghiêm nói: "Phụ hoàng con giờ này chắc còn chưa hạ triều, lát nữa con đến thỉnh an cũng không muộn. Con cứ về trước đi, bản cung còn muốn dặn dò cô bé này về những quy tắc trong cung."
Nghe vậy, Tần Nghiêm chỉ gật đầu, "Nhi thần cáo lui." Hắn liếc mắt nhìn người bên cạnh, rồi quay người rời đi.
Đợi khi hắn hoàn toàn ra khỏi nội điện, Hoàng hậu lập tức nhíu mày, kéo Liễu Ngâm lại hỏi: "Nói nhanh, tại sao đêm qua Thái tử không ở lại phòng con?"
---------